Vô Tình Mang Thai [...] – Chương 6

6

10

 Không chuyện vai diễn kỳ cục kia nữa.

Quan trọng là tôi đã bị Tạ Hành bắt về rồi.

Từ lúc ấy nhét tôi vào ghế sau xe, cho đến tận khi xe chạy đi, ấy không hề nổi giận, thậm chí còn trông rất vui vẻ.

ch.ế.t chắc rồi.

Tôi len lén đỉnh đầu ấy.

Một cái mũ xanh vô hình dường như nặng nề đè lên.

ấy… còn vui?

Không thể tin nổi, không ngờ đó nha, Tạ Hành — là một chiến thần đội nón xanh chính hiệu.

Tuy đứa bé là của ấy thật, ấy đâu có biết.

Tôi mình ngoại , mà ấy lại còn lớn hơn.

Khốn nạn thật.

Bảo sao hồi đó nhất định đòi đăng ký kết hôn mới chịu, thì ra là vì thích cái kiểu này?!

Tôi thở dài.

Tưởng là người bình thường cơ.

Tạ Hành nắm tay tôi, dịu dàng hỏi: “Hôm nay khám thai thế nào? Có thấy không khỏe chỗ nào không?”

Trời ơi, ấy còn quan tâm khám thai.

Cả người xanh lè, thật là… thân thiện với môi trường ghê.

Tôi lại thở dài lần nữa, thật sâu.

Tạ Hành cau mày: “Khám có vấn đề à?”

Tôi tựa người vào lưng ghế, chậm rãi : “Chồng à, em thấy hình như người có vấn đề là đó.”

“Hửm?”

“Anh chăm con người khác tích cực quá đấy.”

Vừa xong, không khí trong xe bỗng thay đổi hẳn.

Tôi cũng chẳng rõ là thay đổi ở đâu, chỉ biết là có sự thay đổi rõ rệt.

Tạ Hành từ tốn tháo đồng hồ.

Kim loại rơi trên lớp da ghế mềm, phát ra tiếng rất nhỏ, gần như không nghe thấy.

Tạ Hành chống một tay bên người tôi, hoàn toàn vây tôi vào không gian nhỏ hẹp của ghế.

Tài xế rất thức thời nâng vách ngăn trong xe lên.

“Chồng… chồng ơi…”

Tôi yết hầu của ấy, đột nhiên nhớ lại cái đêm đó, khi dục vọng trào dâng, nơi đó đã rung lên với tần suất như thế nào.

Những ký ức từng tưởng đã lãng quên bỗng ào ạt kéo đến.

Tai tôi nóng bừng, quay đầu đi: “Có gì thì , đừng… đừng sát lại gần thế…”

Gần quá.

Câu sau chưa kịp hết, mắt tôi đã trợn to kinh ngạc.

Tạ Hành giữ gáy tôi lại, rồi cúi xuống hôn.

Lần trước uống say không tính.

Đây là nụ hôn đầu trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo của tôi.

Tôi ngơ ngác để mặc ấy muốn gì thì , chẳng mấy chốc mặt đã đỏ bừng.O Mai d.a.o muoi

Tạ Hành lùi lại một chút, nhạt: “Không phải nuôi tận bốn nam sinh sao? Sao không biết hôn?”

Tôi: “!”

Còn mỉa mai tôi nữa hả!

Tôi cứng miệng: “Biết chứ!”

Tôi lao tới hôn kiểu chó gặm.

Tạ Hành đỡ gáy tôi: “Đừng vội, mình cùng học.”

Hả?

Cùng học?

Thì ra cũng không biết?!

Không chịu kém cạnh, tôi ngẩng đầu ôm lấy eo .

Tôi siết chặt vạt áo ấy.

Đến khi xe dừng lại, môi tôi đã bị hôn đến đỏ mọng, đầu óc cũng bị hôn đến rối loạn.

Thật kỳ lạ.

Không hiểu sao mọi chuyện lại thành ra thế này.

Tôi .

Tạ Hành vẫn bình tĩnh như thường, dường như chẳng có gì bất thường cả.

Nếu bỏ qua phần sau tai đang ửng đỏ.

Lần này ta ngang nhiên chằm chằm ấy, bị tôi một lúc, Tạ Hành khẽ ho một tiếng:

“Muốn chơi ở đây vài hôm, hay là về nhà?”

Ta nheo mắt: “Ở lại thì chơi với em chứ?”

Ngón tay ấy đan vào kẽ tay tôi, mười ngón giao nhau.

Tôi bỗng nhớ đến bài đăng mình viết trước khi ra nước ngoài, trong phần bình luận có người , Tạ Hành thầm tôi.O Mai d.a.o muoi

Tạ Hành bất đắc dĩ xoa đầu tôi:

“Chẳng lẽ để vợ đang mang thai một mình ở nước ngoài?”

Tôi nhỏ giọng lầm bầm:

“Dù sao thì đứa bé cũng đâu phải của …”

Theo góc của ấy là như mà.

Tạ Hành, một mẫu đàn ông vô cùng rộng lượng với chiếc mũ xanh trên đầu.

11

Lần này đến khách sạn, Tạ Hành chỉ đặt một phòng.

Phòng giường đôi.

Tôi  nằm úp sấp trên giường chơi điện thoại, Tạ Hành thì vào phòng tắm tắm rửa.

Tôi cố bật âm lượng điện thoại thật lớn để lấn át tiếng nước.

Mà càng nghe không rõ thì lại càng… ám muội.

Tôi bịt tai, cố gắng không nghĩ lung tung.

Nhưng càng ép mình đừng nghĩ, đầu óc lại càng rối.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...