Vô Tình Mang Thai [...] – Chương 5

5

Tôi đứng trước cổng bệnh viện, ngẩng đầu trời theo góc bốn mươi lăm độ.

Người nước ngoài da đủ màu sắc qua lại trước mắt.

Tôi siết chặt tờ siêu âm, lẩm bẩm:

“…Đắt kinh hồn, hay là về nước sinh cho rồi.”

Con nít bằng vàng chắc!

Đắt muốn xỉu luôn!

“Sinh gì cơ?”

“Sinh con ấy mà.” Tôi thở dài. “Haiz, chi phí y tế ở đây đúng là kinh dị, tôi chỉ hỏi vài câu thôi mà!!”

Vừa dứt lời, tôi chợt nhận ra có điều gì đó không ổn.

Không đúng lắm.

Tôi đang ở nước ngoài mà.

Người ta đâu có tiếng Trung.

Ai , ai vừa chuyện với tôi?

Tôi từ từ quay đầu lại, đập vào mắt là khuôn mặt mà tôi đã suốt ba năm qua.

Người kia rất chủ .

Chủ đến mức tay tôi chỉ còn lại một túi nhỏ với tờ siêu âm, còn lại tất cả đồ đạc đều bị ấy cầm hết rồi.

Tạ Hành lướt qua tờ siêu âm như đọc một hàng chữ.

Tôi thì đang trong trạng thái chấn : “Không phải… Sao lại ở đây?”

Tạ Hành đáp như lẽ thường: “Điện thoại em có định vị.”

Tôi: “?”

Tôi nổi điên: “Anh giám sát em à! Anh cài lén lúc nào hả?!”

“Vợ à, cài ngay trước mặt em đấy.”

Ơ?

Tôi vắt óc suy nghĩ, hình như đúng là có chuyện đó thật.

Trước kia xảy ra một chút sự cố, Tạ Hành đã gắn định vị cho tôi.

Nói đơn giản thì là tôi từng bị bắt cóc, bọn bắt cóc đòi tiền chuộc từ Tạ Hành.

Anh ấy trả rất sảng khoái, rồi cứu tôi ra.

Sau đó bọn bắt cóc cũng bị tóm gọn.

Hôm đó ta bị Tạ Hành mắng cho một trận, cuối cùng những đồ tôi thường mang theo như điện thoại, dây chuyền đều gắn định vị.

Bình thường ấy không theo dõi, chỉ khi tôi gặp chuyện thì mới tìm.O Mai d.a.o muoi

Chuyện đó cũng gần một năm rồi, tôi  quên khuấy đi.

Nhưng đó không phải điểm mấu chốt.

Mấu chốt là….

“Sao lại ở đây!”

Tạ Hành cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, khóe miệng mang ý , chậm rãi như cố ý.

“Đi công tác mười tháng là để sinh con à?”

Tôi hoảng hốt, lắp ba lắp bắp: “Cái đó… cái đó…”

Đầu óc ngu ngốc, mau nghĩ lý do đi!

Tạ Hành xoa đầu tôi, giọng nhẹ nhàng vô cùng.

“Vợ , trong hợp đồng hôn nhân của chúng ta không có điều khoản đó đâu.”

Hợp đồng hôn nhân chỉ là một bản thỏa thuận đơn giản.

Nội dung cụ thể là tôi giúp ấy đuổi những người có ý đồ cảm với ấy.

Anh ấy trả tiền cho tôi.

Mà những người có ý đồ đó bao gồm cả tôi nhé.

“Lén mang thai con của là vi phạm hợp đồng đó.” Tạ Hành tủm tỉm tiến lại gần tôi.

Dựa theo kinh nghiệm nhiều năm của tôi, ấy hiện giờ tâm trạng rất tốt.

Tôi mang thai rồi mà! Không hiểu sao ấy còn vui .

Ngón tay ấy lướt qua má tôi, khiến tôi thấy ngưa ngứa, cuối cùng dừng lại ở môi tôi.

“Bé cưng, nghĩ xong phải đền bù thế nào chưa?”

Tôi: “?!”

Khoan, đền bù?!

Còn có cả tiền vi phạm hợp đồng sao?!

Dù không nhớ rõ nội dung hợp đồng, Tạ Hành là một tư bản đen tối chính hiệu, chẳng phải sẽ bắt tôi đền hết tiền hai năm nay sao!

Tôi không có tiền trả.

Cơ thể tôi hiểu tôi hơn chính bản thân mình.

Miệng trước, não chạy theo sau.

Hai môi tôi vừa chạm nhau liền : “Chồng à, nghe em giải thích! Thật ra em ngoại rồi, đứa bé không phải của , em không vi phạm hợp đồng đâu, đừng bắt em bồi thường mà.”

Có mở đầu rồi, nhảm liền tuôn trào như suối.

“Đúng rồi đúng rồi, là như đấy, cũng biết mà, em là một phụ nữ bình thường có nhu cầu sinh lý, hai mươi lăm tuổi chính là độ tuổi như sói như hổ, nên em bao nuôi mấy cậu sinh viên đại học, ừ, mỗi người đều có cơ bụng, không chỉ có cơ bụng mà còn có cơ ngực, có thể vùi mặt vào n.g.ự.c luôn! Ngoài ra còn ngoan ngoãn, biết gọi em là chị với vẻ đáng thương nữa.”

Tôi mà gật đầu cái rụp, hoàn toàn đắm chìm trong ảo tưởng của mình.O Mai d.a.o muoi

Mấy cậu trai đại học.

Còn là mấy người liền.

Trai đẹp có cơ n.g.ự.c cơ bụng.

Tạ Hành không ngắt lời tôi, đợi tôi xong mới nhẹ nhàng hỏi: “Nuôi mấy người cơ?”

“Ba, à không, hay là bốn?”

Nuôi bốn người cơ, hehe.

Anh ấy : “Cô tính cũng hay đấy Giang Niệm, có nghĩ tới chuyện nuôi bốn người mỗi tháng tốn bao nhiêu tiền không.”

Ta: “?!”

Thôi ch.ế.t quên mất.

Nuôi trai tốn tiền lắm, không , bỏ! Tiền quan trọng hơn trai gấp vạn lần!!

Tôi cúi đầu xám xịt: “Thôi rồi, không nuôi nữa.”

Tạ Hành xoay cổ tay, nắm lấy tay tôi.

Tôi còn chưa hiểu định gì, thì đã cầm tay tôi đặt lên n.g.ự.c mình.

Cuối xuân trời bắt đầu ấm.

Tạ Hành mặc không nhiều, chỉ có một chiếc sơ mi đen.

Qua lớp vải, tôi cảm nhận cảm giác đặc biệt dưới lòng bàn tay.

Tạ Hành cúi người, ôm tôi vào lòng.

Anh ghé sát tai tôi, cố ý hạ thấp giọng.

Quyến rũ đến mức khiến người tôi khó thở.

Anh mà còn giả vờ đáng thương :

“Chị ơi, em có cả cơ bụng cơ ngực, có muốn sờ thử không?”

Aaaaa rõ ràng lớn tuổi hơn tôi, cấm gọi linh tinh nha!

Càng không chơi cái trò vai diễn kỳ cục này nữa á!!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...