Tiền của tôi…
Chắc chắn sẽ có người phụ nữ khác thay thế tôi vợ ấy.
Mới nghĩ đến việc ai đó sẽ cướp công việc tuyệt vời này từ tôi, tôi đã tức đến mức nghiến răng.
Tôi phải nghĩ cách thôi.
Làm sao bây giờ?
Tôi vuốt bụng mình.
Cuối cùng, tôi không còn cách nào khác, liền đăng ký một tài khoản mới trên XiaoHongShu và đăng bài xin tư vấn.
[Lỡ có thai với chồng thì phải sao?]
Trong bài đăng, tôi mô tả chi tiết về Tạ Hành là ông chủ tốt như thế nào, và sự cố tôi và ấy đều say xỉn tại bữa tiệc từ thiện rồi xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Những câu trả lời nổi bật:
[Chị em à, đàn ông say rượu không có khả năng t.ì.n.h d.ụ.c đâu, chồng em chắc chắn là tự nguyện.]
[Cười ch.ế.t mất, đừng là tự nguyện, tôi nghi là ông chồng này chị.]
[Chủ thớt nghe lời tôi đi, về bảo chồng câu “Em thích ”, ấy sẵn sàng cho chị cả mạng sống đấy.]
Tôi khinh khỉnh lườm.
Mấy ấy hiểu cái gì chứ.
Chính vì tôi không phiền nên Tạ Hành mới tôi chứ!
Chúng tôi chỉ là một mối quan hệ tài chính thuần túy, không thể để cảm loãng !
Tôi bỏ qua mấy lời bàn tán, tìm đọc mấy lời khuyên.
Và cuối cùng tôi tìm thấy một câu trả lời.
[Sinh em bé đi. Hai người đã đăng ký kết hôn, đứa trẻ là con hợp pháp, nếu sau này ly hôn, ấy không cần em thì cũng phải giữ đứa trẻ chứ?]
Tôi vuốt cằm.
Câu này thật có lý.
Với tài sản của Tạ Hành, tiền nuôi tôi và con chắc chắn sẽ không dưới sáu con số mỗi tháng.O Mai d.a.o muoi
Và tôi cũng không muốn thai.
Cảm giác mang thai thật kỳ diệu.
Một sinh mệnh sống đang lớn dần trong bụng tôi.
Nó hoàn toàn thuộc về tôi.
8
Nếu đã quyết định sinh đứa bé thì lại nảy sinh một vấn đề mới.
Tôi và Tạ Hành ngày nào cũng gặp mặt, không thể giấu đâu.
Chắc chắn không thể ở bên cạnh ấy .
Tôi suy nghĩ một lúc.
Ra nước ngoài cho xong.
Tôi lục lọi trong phòng tìm hộ chiếu, bắt đầu kế hoạch, chọn quốc gia.
Buổi tối Tạ Hành về nhà, thấy tôi co mình trên ghế sofa như đang đối mặt với kẻ địch, liền hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi? Cần giúp không?”
Tôi không ngẩng đầu lên: “Đang bản kế hoạch.”
“Bản kế hoạch gì ?”
Tôi đột nhiên nhận ra là ấy, liền tắt máy tính bảng, hơi chột dạ: “Chồng về rồi à?”
Anh ấy tôi vài giây.
Bị ánh mắt đó chằm chằm, sống lưng tôi nổi da gà.
“Trên mặt em có gì sao?”
Anh không trả lời, ngược lại hỏi: “Hôm nay có chuyện gì muốn với không?”
Tôi lắc đầu: “Không không.”
Anh ấy không hỏi thêm gì nữa, chỉ ném cho tôi một ánh mắt đầy hàm ý.
Tôi bắt đầu thấy hoang mang.
Anh ấy rất kỳ lạ.
Cho nên tôi phải mau chóng chạy trốn.
Sáng hôm sau, tôi còn đang ngủ thì Tạ Hành đã ăn sáng xong và đi .
Tôi bật dậy khỏi giường như cá chép nhảy khỏi mặt nước, chạy ra ban công, thấy xe ấy lăn bánh, biến mất khỏi tầm mắt.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu thu dọn vali.
Sau khi đóng gói hành lý xong xuôi, trước khi đi tôi có hơi do dự.
Một người sống sờ sờ như tôi mà đột nhiên biến mất, chắc chắn Tạ Hành sẽ cảm thấy bất thường.O Mai d.a.o muoi
Lỡ đâu ấy tưởng tôi bị bắt cóc thì nguy to.
Tôi suy nghĩ một chút, tìm một tờ giấy ghi , xé một mảnh giấy dán lên đầu giường: [Chồng dấu, em dạo này có việc bận, đi công tác mười tháng nha~]
Để chắc ăn, tôi để lại thêm một tờ nữa.
[Em không gặp chuyện gì đâu, đừng đi tìm em, khi xong việc em sẽ tự quay về đó.]
Xong!
Tôi kéo vali, rời khỏi căn nhà này.
Tạm biệt chồng .
Người vợ đáng của sắp lén đi sinh con đây.
Hẹn gặp lại sau mười tháng nữa nhé.
9
Nếu muốn sinh con thì trước tiên phải chọn một bệnh viện để sinh.
Tất nhiên còn sớm lắm.
Mới có bầu một tháng thôi, chuyện sinh nở chưa vội.
Quan trọng nhất là phải xem hình của nhóc con ra sao đã.
Máy bay hạ cánh, tôi điều chỉnh lệch múi giờ một ngày.
Hôm sau đầu óc mơ màng, quên mất phải nhịn ăn, đành quay về.
Ngày thứ ba cuối cùng cũng kiểm tra .
Trên tờ kết quả toàn là thuật ngữ chuyên ngành, chẳng hiểu gì cả.
Tôi túm lấy bác sĩ hỏi tới hỏi lui.
Cuối cùng cũng hiểu ý nghĩa của các chỉ số, cúi đầu điện thoại thì thấy một hóa đơn ba nghìn đô.
Bạn thấy sao?