Tối qua là tôi, thế người phụ nữ dưới đất là ai?
Tôi chắc chắn không nhớ sai, bụng tôi đến giờ vẫn còn căng cứng.
Vậy tức là có người giả mạo tôi rồi!
Tôi nghiêm mặt lại: “Xin lỗi chồng, tối qua em không trông chừng cẩn thận, chồng cứ em đi.
“ Còn ta, em sẽ xử lý tốt, chồng đừng lo!”
Không biết có phải ảo giác không.
Tôi cảm thấy trong mắt Tạ Hành thoáng qua một tia trêu chọc.
Tâm trạng ấy rõ ràng tốt lên rất nhiều.
Tạ Hành cúi người, tôi cứ tưởng ấy định buông tôi ra.
Ai ngờ, ấy lại hôn nhẹ lên trán tôi.
Tạ Hành nắm lấy tay tôi, bóp nhẹ.
“Ngoan, về nhà rồi tiếp.”
5
Cái hôn bất ngờ khiến tôi choáng váng trong chốc lát.
Từ khóe mắt, tôi liếc thấy người phụ nữ đang quỳ dưới đất mới chợt bừng tỉnh.
Chắc chắn là Tạ Hành cố ý để khiến người ta biết điều mà rút lui.
Tôi hiểu rồi.
Tôi còn đang suy nghĩ cách đuổi ta đi, thì Tạ Hành đã cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
Anh ấy bế thốc tôi lên.
Tôi: “!”
“Anh gì ?”
Anh cúi đầu, nhẹ giọng: “Về nhà.”
Tôi chỉ vào đang im lặng rơi lệ trong phòng: “Vậy còn ấy?”
Tạ Hành lạnh giọng, có chút nguy hiểm: “Sao? Em thấy xót à?”
Ơ kìa, sao lại thế.
“Cô ấy xinh như , khóc lên ai mà chẳng xót.”
Tạ Hành mỉm : “Còn dám xót thì tháng này không có tiền tiêu vặt.”
Trời đ.á.nh thật mà.
Không xót nữa!
Tôi chỉ thấy xót cho bản thân mình thôi.
6
Sau khi bị Tạ Hành đưa về nhà, tôi cứ có cảm giác như mình đã quên mất chuyện gì đó.
Nhưng tôi nghĩ mãi cũng không ra là gì.
Hôm trước hai đứa cùng tham gia tiệc từ thiện, kiểu tiệc đó ai đi cũng biết – có ăn gì mấy đâu.
Đã tối còn “chiến đấu” cả đêm, sáng nay thì chạy tới chạy lui, vận quá sức, đói đến nỗi bụng tôi dán thẳng vào lưng.
Vừa bước vào nhà, thấy quản gia chuẩn bị nguyên bàn đồ ăn sáng thịnh soạn, tôi vui mừng nhào ngay tới.
Bánh bao, tôi ăn.
Quẩy, tôi ăn.
Bánh trứng, tôi ăn.
Tôi ăn ăn ăn.
Anh thì ngồi cạnh tôi, từ tốn ăn sandwich trứng với thịt xông khói.O Mai d.a.o muoi
Tôi cầm bánh bao đang ăn dở, mồm vẫn nhồm nhoàm: “Anh ăn thử không? Ngon lắm luôn.”
Bàn còn một cái nữa, nếu không ăn thì tôi nuốt luôn đó nha!
Tạ Hành “ừ” một tiếng, rồi đột nhiên ghé sát lại.
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã cắn ngay một miếng ở chính cái bánh tôi đang ăn dở.
Tôi: “??”
Anh gật đầu hài lòng: “Quả thật rất ngon.”
Tôi dằn vặt lắm.
Do dự một hồi, cuối cùng nhịn không hỏi: “Chồng ơi, dạo này gặp khó khăn tài chính à?”
Tôi có cần bắt đầu sống tiết kiệm lại không?
Tạ Hành nhíu mày: “Hửm?”
“Không lẽ đến mức mỗi người một cái bánh bao cũng ăn không nổi rồi sao?”
Anh ta thậm chí còn tranh bánh với tôi.
Tình hình nghiêm trọng quá rồi.
Tạ Hành bật tức giận: “Yên tâm, nuôi em không thành vấn đề.”
7
Tôi lo lắng suốt một tháng, sợ rằng Tạ Hành sẽ sản.
Mỗi ngày tôi đều thành tâm cầu nguyện cho công việc của ấy thuận lợi.
May mà lời ấy hôm đó là thật, hình tài chính của rất ổn.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng chỉ hai ngày sau, tôi lại gặp một vấn đề khác.
Kinh nguyệt của tôi đã trễ.
Lần cuối cùng kỳ kinh của tôi không đều là khi tôi còn nghèo túng.
Kể từ khi có tiền, tôi chăm sóc sức khỏe của mình rất cẩn thận, điều chỉnh lại cơ thể cho khỏe mạnh.
Sau đó, chu kỳ của tôi rất đều đặn, đến ngày nào là đến ngày đó.
Nhưng lần này, đã trễ hơn một tuần rồi.
Cũng vào lúc này, tôi mới nhớ ra chuyện mình đã quên vào hôm đó.
Tôi quên uống thuốc tránh thai…
Aaaaaa, sao tôi lại ngu ngốc đến !
Tôi uể oải đến bệnh viện, đăng ký khám phụ khoa.
Cuối cùng, tôi cầm một tờ kết quả xét nghiệm thai về nhà.O mai d.a.o muoi
Khuôn mặt tôi tái nhợt, ngồi trên sofa mà suy nghĩ về cuộc đời.
Không !
Chắc chắn không !
Nếu Tạ Hành biết chuyện này, ấy sẽ đuổi tôi ngay!
Những năm tháng năm mươi triệu mỗi tháng của tôi…
Bạn thấy sao?