Vô Tình Mang Thai [...] – Chương 2

2

Bụng thì căng tức, thời gian không còn nhiều.

Chậm trễ thêm chút nữa, ấy tỉnh lại là xong đời.

Tôi vơ lấy quần áo, vội vàng rời khỏi khách sạn.

Vừa bước vào thang máy, tôi thở phào một hơi.

Chạy thoát rồi.

Lạy trời, lạy đất, lạy Phật, lạy Chúa, xin hãy phù hộ cho con, cho Tạ Hành quên sạch chuyện tối qua đi.

Trời linh linh, đất linh linh, Bồ Tát mau hiện linh!

Cầu khấn xong tất cả thần linh, tôi xoa xoa cái bụng căng tròn.

Haiz… lát nữa nhớ đi mua thuốc.

4

Tôi vừa đến quầy lễ tân khách sạn một phòng trống, quần áo mới còn chưa kịp giao tới thì điện thoại của Tạ Hành đã gọi đến.

“Em đang ở đâu?”

Từ lúc tôi rời khỏi phòng ấy, mới trôi qua chưa đầy mười phút.

May quá, may là tôi hành nhanh.

Tôi giả ngốc: “Em ở phòng bên cạnh nè, sao ?”

Tạ Hành lạnh giọng: “Lăn qua đây.”

Tôi suy nghĩ một lúc, không biết là ta đã phát hiện ra hay chưa.

Tôi khoác đại một chiếc áo khoác, lén lút đi qua phòng .

Rồi… Tình huống trước mắt có chút khác so với tôi tưởng tượng.O mai d.a.o muoi

Tạ Hành ngồi trên ghế sofa, đầu ngón tay gõ nhẹ lên tay vịn.

Anh ấy chỉ khoác bừa một chiếc áo choàng tơ lụa, rủ xuống mềm mại, hoàn hảo ôm lấy dáng người cao lớn.

Anh ấy không buộc dây áo choàng.

Cổ áo rộng mở, để lộ cơ ng.ự.c rắn chắc, cả cơ bụng cũng lộ ra một đoạn.

Dấu răng, vết cào, và cả những dấu hôn đỏ rực khắp nơi.

Sau cùng bị quần áo che khuất.

Thật khiến người ta không thể không tưởng tượng những gì ẩn dưới lớp vải kia.

Ôi trời ơi, tối qua tôi ăn mảnh thật tốt.

Khuôn mặt, vóc dáng của Tạ Hành, còn có cả…

Đến người mẫu nam cao cấp cũng không sánh !

Không đúng không đúng không đúng.

Tôi là vợ ta!!

Tôi không thể nghĩ bậy về ấy!

Đàn ông và tiền, tôi chắc chắn sẽ chọn tiền.

Nhưng mà… Nhìn một chút chắc không phạm pháp đâu nhỉ?

Ánh mắt tôi lơ đãng, vô thức nuốt nước miếng.

Thứ ngon như , sao lại chỉ ăn một lần chứ.O Mai d.a.o muoi

Anh ấy nheo mắt như không : “Vợ à, đủ chưa?”

Tôi thì thầm: “Muốn chỗ khác.”

Anh nhướng mày: “Hửm?”

“Muốn …”

Tôi giật mình tỉnh táo lại.

“Không phải, em không muốn , chỉ là đang quan tâm có bị thương không thôi!”

“Đáng ghét thật, ai chồng em ra nông nỗi này , là ta à?”

Tôi chỉ thẳng vào người phụ nữ trong phòng.

Chuyện này là điều tôi không ngờ tới nhất.

Trong phòng Tạ Hành lại có thêm một người phụ nữ.

ta đúng là trông như vừa thương” dữ dội xong – quỳ trên thảm, dáng vẻ kiệt sức.

Má hồng mắt long lanh.

Lúc này, ta ngẩng đầu lên, vô để lộ chiếc cổ trắng dài, cùng dấu hôn rõ ràng.

“Giám đốc Tạ, phu nhân Tạ…”

Giọng ta mềm mại yếu ớt, vừa mở miệng, nước mắt đã lăn xuống.

Một giọt lệ long lanh chảy xuống từ khóe mắt.

Mỹ nhân rơi lệ, ai mà chẳng lòng.

Tạ Hành thì không lòng.

Anh ta hoàn toàn không người phụ nữ đang khóc kia, ánh mắt dán chặt lên người tôi.

“Vợ à, em thấy sao?”

Tôi còn có thể thấy sao chứ.

Tôi không nên ngồi trong xe, tôi nên nằm dưới gầm xe.O Mai d.a.o muoi

Tôi cẩn thận trả lời: “Nhà mình còn phòng trống mà, em bảo quản gia chuẩn bị một chút nhé?”

Rầm….

Tạ Hành đập mạnh tay lên tay vịn sofa.

Anh ấy thả lỏng người, ngả vào lưng ghế, khẽ nheo mắt rồi vẫy tay gọi tôi.

ch.ế.t rồi, sao ấy lại tức giận rồi?

Tôi né qua người phụ nữ đang quỳ, nhích từng chút đến bên Tạ Hành.

Tôi cứ tưởng ấy định chuyện với tôi.

Không ngờ, ấy duỗi tay kéo một cái, tôi nhào thẳng vào lòng .

Ơ?

Anh ấy có cơ n.g.ự.c đó.

Thật muốn dụi mặt vào.

Không , tôi phải kiềm chế!

Tôi xoa xoa mũi, ngẩng đầu lên: “Chồng ơi?”

Tạ Hành đặt tay lên lưng tôi, khẽ vuốt nhẹ, khiến tôi không dám đậy.

ch.ế.t tiệt.

Sao cảm giác này giống như đang xoa dịu một con heo trước khi g.i.ế.c thế này.

Phi phi phi, tôi không phải là heo!

Anh ấy bóp cằm tôi, đối diện thẳng với tôi.

Giọng ấy nhẹ nhàng dịu dàng, như lời nhân thì thầm bên tai:

“Anh muốn hỏi một chút, tối qua vợ đã gì nhỉ?”

Hả?

Đúng rồi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...