Vô Tình Gửi Nhầm [...] – Chương 1

Chương 1

Lỡ nhận nhầm WeChat của sếp thành chị quản gia.

Ngày nào tôi cũng nũng, tỏ vẻ đáng để đòi tiền sinh hoạt phí.

Trong lúc họp sáng, tôi lén lút lướt điện thoại rồi gửi một tấm ảnh selfie với chiếc váy trễ vai gợi cảm:
【Đinh! Tiểu miêu hoang của online rồi đây~ Váy này 12 nghìn tệ, chuyển khoản đi nào~】

Giây tiếp theo, bức ảnh y hệt hiện lên trên màn hình lớn của phòng họp.

Ông sếp lạnh lùng nhanh chóng kết thúc chia sẻ màn hình, vành tai đỏ đến mức như sắp nhỏ máu. Anh ấy cúi đầu, chậm rãi nhắn lại:
【Ngoan, giờ đang bận, tan sẽ dỗ em, không?】

Tôi: ???!!!

Khoan đã, sao con người ta có thể ra một vụ tai nạn lớn như chứ!!

1

Tôi chỉ là một rich kid bình thường.

Vì bố mẹ thường xuyên ở nước ngoài ăn, cuộc sống của tôi luôn do chị quản gia chuyên nghiệp chăm lo.

Nhưng gần đây, vì tôi thi đậu cao học mà không chịu nhập học, lại còn tự ý đi tìm việc , chị ấy tức giận đến mức cãi nhau với tôi một trận lớn rồi thẳng tay chặn hết mọi cách liên lạc.

Cũng vì giận dỗi, tôi dọn ra khỏi biệt thự.

Hôm kết thúc buổi phỏng vấn xin việc, chị ấy bỗng chủ kết lại trên WeChat.

Nhìn thấy cái tên quen thuộc 【Gardenia】, tôi lập tức nũng đầy ấm ức:
【Lâu mới liên lạc, em cứ tưởng chị không cần em nữa chứ.】

Đối phương ngừng một lát, sau đó nhắn lại:
【Trình độ tổng hợp của em khá tốt, bằng cấp không nổi bật, vì thế cấp cao cần thêm thời gian để đưa ra quyết định.】

Tim tôi chợt thắt lại.

Chị quản gia của tôi luôn dịu dàng, chưa từng chuyện với tôi bằng giọng điệu lạnh nhạt, quan cách thế này.

“Cấp cao” chắc chắn là chỉ bố mẹ tôi.

Tốc độ mách lẻo của chị ấy cũng nhanh quá rồi đi!

Tôi mở voice chat, rưng rưng nũng:
【Bảo bối ah, chị không thích em nữa sao? Em không còn là bảo bối dấu của chị à?】

Đối phương hơi ngập ngừng:
【Em vừa gọi tôi là gì?】

Tôi càng tủi thân hơn:
【Sao thế? Chỉ vì em không học cao học mà giờ ngay cả dính chị một chút cũng không à?】

Bên kia trả lời rất chậm, như thể đang suy nghĩ rất căng thẳng.

Hồi lâu sau, tin nhắn mới gửi đến:
【Đừng khóc, nếu em muốn, không phải nghiên cứu sinh cũng có thể… có thể dính.】

Hehe, chị quản gia đã chăm tôi từ nhỏ, không phải chị ruột còn hơn cả chị ruột.

Tôi biết ngay mà, tuy chị ấy nghiêm khắc vẫn thương tôi.

Thấy đối phương mềm giọng, tôi tranh thủ tiến thêm một bước, hỏi ngay vấn đề quan trọng nhất:
【Bảo bối ah, tháng này chị định cho em bao nhiêu tiền đây?】

Bố mẹ tôi giàu có lại rất tiết kiệm, tư tưởng bảo thủ, đặc biệt ghét lũ thiếu gia ăn chơi trác táng trong giới.

Để ngăn tôi sa ngã, từ nhỏ đến lớn, tiền tiêu vặt của tôi đều do chị quản gia phát theo thành tích học tập và biểu hiện hằng ngày.

Nửa tháng nay chiến tranh lạnh, tôi đã tiêu sạch số tiền ít ỏi của mình, giờ nghèo đến mức sắp không trả nổi tiền nhà nữa rồi.

Bên kia lạnh nhạt trả lời:
【Cuối tháng có lương, em mới vào chắc khoảng 15 nghìn tệ, tốt sẽ có thêm thưởng.】

【Lương là lương, tiêu vặt là tiêu vặt. Chị không cho em tiền sinh hoạt, chẳng lẽ định trơ mắt một thiếu nữ tuổi xuân phơi phới phải lang thang đầu đường xó chợ sao? Em nhà chị xinh đẹp thế này, ở ngoài nguy hiểm lắm đó!】

Đối phương ngập ngừng vài giây, rồi chuyển khoản một lúc 500.000 tệ.

【Đủ không?】

Tôi hơi thắc mắc, sao chị quản gia hôm nay lại hào phóng lạ

Đọc full tại page ” Vân hạ tương tư”

Nhưng niềm vui từ tiền bạc nhanh chóng che lấp mọi nghi ngờ. Tôi hí hửng nhận tiền, rồi vội vàng nịnh nọt:
【Chị là nhất! Ảnh đại diện mới cũng đẹp ghê~ Ngủ ngon, chị, chụt chụt~】

Bên kia hiển thị “Đang nhập…” rất lâu, cuối cùng chỉ gửi lại một câu ngắn gọn:
【Ngủ ngon, Chi Chi.】

Ngày đầu tiên đi , tôi ngủ quên mất.

Cuối cùng cũng đến công ty vào đúng phút chót, vội vàng chạy vào văn phòng, suýt nữa thì đâm thẳng vào lòng một đồng nghiệp nam phía trước.

May mà đồng nghiệp Lục Khả phản ứng nhanh, kịp kéo tôi lại.

Ngẩng đầu lên, tôi lập tức nhận ra người này—chính là chàng ngồi ở vị trí trung tâm hôm phỏng vấn.

Tổng giám đốc công ty, Tống Trì Diệm.

Ở cự ly gần, người đàn ông này trông như vừa bước ra từ trang bìa một tạp chí thời trang, đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở.

Đôi mắt dài mang nét sắc sảo, sống mũi cao thẳng, bờ môi mỏng trông có vẻ rất thích hợp để hôn.

Chỉ là quầng thâm dưới mắt hơi nặng, như thể cả đêm không ngủ.

Lục Khả khẽ kéo áo tôi, thì thầm nhắc nhở:
“Đờ ra gì, mau xin lỗi đi.”

Tôi thu lại ánh mắt si mê, lễ phép gật đầu:
“Xin lỗi, Tống tổng.”

Tống Trì Diệm khẽ lặp lại:
“Tống tổng?”

Nụ mới chỉ hơi nhếch lên đã cứng lại, đôi mày cũng gần như không nhận ra mà nhíu nhẹ.

Tôi nhanh chóng lục lọi bộ “100 điều cấm kỵ nơi công sở” mà mình đã học cấp tốc mấy ngày trước, CPU trong đầu sắp cháy rồi mà vẫn không hiểu “Tống tổng” thì có vấn đề gì.

Đành cứng đầu lách qua người ta mà đi.

Tống Trì Diệm cứ thế theo cho đến khi tôi về chỗ ngồi.

Đợi ta đi xa, tôi mới thở phào, ghé sát Lục Khả hỏi nhỏ:
“Sao ấy cứ mình hoài ?”

Không đợi Lục Khả trả lời, tôi lấy gương soi, tự lẩm bẩm:
“Chẳng lẽ do hôm nay mình trang điểm xinh quá…?”

Nhìn thấy bột kẻ mày lem nhem và son môi lệch lạc trong gương, tôi lập tức im bặt.

Hiểu rồi.

Chắc chắn Tống Trì Diệm nhíu mày vì tôi mất mặt hình tượng công ty.

Tôi vừa chỉnh lại tóc mái vừa giả vờ hỏi bâng quơ:
“Cưng ơi, bình thường Tống Trì Diệm thích kiểu con nào ?”

Lục Khả thấu suy nghĩ của tôi ngay lập tức:
“Chi Chi, tớ khuyên cậu đừng để tâm đến Tống tổng thì hơn.”

Tôi có chút thất vọng:
“Anh ấy có rồi à?”

Dù theo lẽ thường, chẳng có nhân viên nào lại thích sếp của mình.

Nhưng tôi là một đứa cuồng nhan sắc, từ bé đến lớn chưa bao giờ gặp ai hoàn hảo đến mức chạm vào mọi điểm thẩm mỹ của tôi như ta.

Không ngờ, vừa nảy sinh chút cảm đã bị bóp chết.

“Tống tổng độc thân từ trong trứng nước.”

Câu này của Lục Khả lập tức thắp lại tia hy vọng trong tôi.

Thấy mắt tôi sáng lên, ấy lại liếc quanh một vòng, hạ giọng thì thầm:
“Chi Chi, tin đồn thôi, đừng lan truyền nhé. Tuy Tống tổng không có , ấy có một ‘bạch nguyệt quang’ mà không thể có.”

“CÁI GÌ?!” Tôi kinh ngạc hét lên.

“Ý cậu là, một người có thân phận tổng tài, body như người mẫu, gương mặt quyến rũ hàng đầu lại đi chơi trò thầm á?”

“Nhỏ giọng chút!” Lục Khả vỗ vai tôi, nghiêm túc :
“Hơn nữa, tính cách của Tống tổng cực kỳ lạnh lùng, không hề thương hoa tiếc ngọc đâu. Mình cho cậu biết, tất cả những từng tỏ với Tống tổng đều khóc lóc đơn nghỉ việc đấy. Đáng sợ lắm!”

Lời này khiến chút ý vừa le lói trong tôi cũng nguội đi gần hết.

Tâm trạng háo hức ngày đầu đi rơi thẳng xuống đáy vực.

Tôi mở WeChat, gửi cho chị quản gia một sticker khóc lóc đầy đau khổ.

Đối phương lập tức hồi âm:
【Sao thế?】

Tôi:
【Chị ah, chị xem, ‘bạch nguyệt quang’ đối với đàn ông rốt cuộc là gì ?】

【Có lẽ, còn quan trọng hơn cả sinh mạng của họ.】

Tôi không trả lời, chỉ biết thở dài:
【Vậy chẳng lẽ ta không có chút khả năng nào để thích một khác sao?】

Bên kia đáp lại bằng giọng điệu dứt khoát:
【Không có.】

Tôi gửi tiếp một sticker khóc lóc còn thảm thương hơn.

Đối phương dường như hơi hoảng loạn:
【Chi Chi, hôm nay tâm trạng em không tốt à?】

【Ừm nà~ Em muốn ăn bánh oreo tuyết do chị .】

Lúc này tôi cần đồ ngọt để vá lại tâm hồn tan nát của mình.

Bên kia chần chừ một lúc lâu, cuối cùng mới trả lời với giọng có phần miễn cưỡng:
【Nhất định phải là chị sao? Mua ngoài có không?】

Từ khi tôi có ký ức đến giờ, đây là lần đầu tiên chị quản gia – một người mê bánh đến cuồng nhiệt – từ chối bánh cho tôi.

Nhạt rồi, cảm nhạt rồi…

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...