Tạ Khả Khanh liếc , cau mày, biểu cảm chán ghét trên mặt không thể hiện rõ ràng lắm.
Ôn Niệm ngạc nhiên hỏi: “Anh Phong, không biết chị Khanh ghét nhất hai loại quả này sao?”
Trạch Phong biểu cảm trên mặt Tạ Khả Khanh, lại đầy dấu chấm hỏi: “Anh không biết, phải biết sao?”
Trên sóng livestream bắt đầu có chút nghi ngờ:
【Vậy thì quá thiếu tinh tế rồi, ngay cả thích ăn gì cũng không biết? Đừng có quá đáng.】
【A, cảm giác cũng không lắm… 】
【Anh Phong đang đương mà sao có thể không nhớ chuyện này chứ? Quá kỳ lạ!】
【Mọi người xem, Lê Thu đã bắt đầu ăn rất vui vẻ rồi… 】
【Chắc là hai người đang giận dỗi nhau đấy?】
Tạ Khả Khanh khôi phục lại nụ gượng gạo trên mặt:
“Không sao, thôi!”
Thấy tôi đang ăn bên cạnh, Tạ Khả Khanh liền mỉa mai tôi: “Ở nhà người khác mà còn ăn ngon lành như sao? Thích ăn đến thế à?”
Tôi “ừm” một tiếng.
Trạch Phong bên cạnh cong cong khóe mắt, với tôi: “Ăn nhiều một chút, tất cả đều có thể cho em ăn, đều là đồ tươi mới đấy.”
Tạ Khả Khanh trợn tròn mắt: “Trạch…”
Liếc ánh mắt của Trạch Phong lúc này, phát hiện trong mắt tràn đầy ý .
Trong không khí tràn ngập một cảm giác kỳ lạ.
Ôn Niệm cũng trực tiếp im lặng.
Tạ Khả Khanh tôi, rồi lại .
Cô ta nắm chặt lấy ghế sofa, sau đó dường như móc ra thứ gì đó từ dưới đệm ghế.
Cô ta cầm lên xem, là một chiếc dây buộc tóc chấm bi trắng lớn.
“Đây là…”
Trạch Phong lịch sự đưa tay ra lấy lại chiếc dây buộc tóc: “Đây là dây buộc tóc để quên trước đây, ơn trả lại cho , đây là chiếc ấy thích nhất, phải giữ gìn cẩn thận.”
Tạ Khả Khanh run rẩy đặt chiếc dây buộc tóc vào lòng bàn tay .
Ôn Niệm lẩm bẩm bên cạnh: “A… hóa ra Tạ Khả Khanh căn bản không phải…”
Tạ Khả Khanh quay đầu lại, chiếc dây buộc tóc tôi đang buộc lúc này, vừa hay cũng là chấm bi trắng.
Thua rồi…
Tôi cũng không ngờ lại có dây buộc tóc để quên ở chỗ Trạch Phong.
Vừa hay lại nhét vào đệm ghế sofa, bị Tạ Khả Khanh móc ra.
Cô ta có một khoảnh khắc lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ.
Sóng livestream cũng bùng nổ.
【Chết tiệt, như , Tạ Khả Khanh căn bản không phải của Phong, cũng không phải cũ!】
【Vô lý, ta dựa hơi cái gì?】
【Mẹ kiếp, tập này gượng gạo nhất, bầu không khí lúc này có thể khiến người ta bứt tóc.】
【Xem ra Phong hoàn toàn không biết gì, c.h.ế.t tôi, người đáng thương nhất.】
【Hóa ra Tạ Khả Khanh mới là kẻ giả tạo, xin lỗi vì đã mắng nhầm người.】
【Ấy, mọi người không phát hiện dây buộc tóc trên đầu Lê Thu, chính là cùng kiểu với chiếc trên tay ấy sao, giống hệt nhau!】
Tôi là người đầu tiên vỡ bầu không khí vi diệu này: “Khả Khanh, trông có vẻ không khỏe.”
Tạ Khả Khanh như mất hồn: “Không… không sao.”
Cô ta chắc cũng biết, hot search bên ngoài lúc này chắc chắn đã náo loạn rồi.
10
Không thể lên mạng ở đây, đối với người hiện đại mà là một thử thách rất lớn, phải sống nửa tháng mà không có mạng.
Mọi người chỉ có thể sử dụng đủ thứ để g.i.ế.c thời gian.
Vẫn đang trò chuyện thì trong nhà đột nhiên cúp điện.
Xung quanh tối om.
Trạch Phong đứng dậy: “Xin lỗi, không biết bị cúp điện gì, để đi xem.”
Ôn Niệm gọi lại, : “Không sao, bầu không khí này cảm thấy cũng khá ổn, có cảm giác như hồi nhỏ cúp điện rồi cùng nhau chơi trò chơi, đã lâu lắm rồi em không trải nghiệm cảm giác này.
“Chúng ta hãy nhân cơ hội này chơi trò chơi không?”
Mọi người khác đều đồng ý.
Trạch Phong quay sang tôi, trong bóng tối, hơi thở của bên cạnh càng trở nên rõ ràng hơn.
“Lê Thu, em thấy sao?”
Tôi hơi lùi lại một chút: “Được chứ!”
Trạch Phong lấy một ngọn nến châm lửa, đặt trên bàn, ánh sáng yếu ớt chiếu lên mặt chúng tôi, mọi người đều có thể rõ hình dáng của nhau.
Từ Yến Lan : “Vậy thì bốc thăm chơi trò chơi chằm chằm, người thua sẽ phải chịu thật hoặc theo cầu?”
Ôn Niệm phụ họa: “Được đấy, đấy!”
Làm một dụng cụ bốc thăm đơn giản, trên mỗi tờ giấy đều có hình dạng khác nhau.
Tôi bốc tờ cuối cùng, mở ra hỏi: “Tôi là quả lê, còn mọi người thì sao?”
Tiếng khẽ của Trạch Phong truyền đến, lật tờ giấy: “Tôi cũng là quả lê, trùng hợp ghê.”
Trái tim tôi thắt lại.
Sao lại trùng hợp bốc trúng ấy chứ…
Trạch Phong trông có vẻ rất vui.
Từ Yến Lan vài tiếng, giải thích: “Nghe trò chơi chằm chằm có thể nhanh chóng kéo gần khoảng cách giữa mọi người, có thể thử xem. Em vẫn chưa chơi trò chơi chằm chằm trong bầu không khí thế này bao giờ!”
Tôi liếc Trạch Phong, lúc này hai cúc áo sơ mi trắng trên cùng của không cài, trông rất quyến rũ.
Không biết có phải do bầu không khí mờ ảo này quá ái muội hay không, tim tôi cũng đập nhanh một cách khó hiểu.
“Bắt đầu thôi.”
Một ngọn nến đang cháy trên bàn.
Hai chúng tôi mỗi người ngồi một đầu nến, hai người dựa sát vào nhau, để có thể rõ mắt đối phương.
Ánh đèn chiếu lên mặt chúng tôi, chia khuôn mặt thành hai vùng sáng tối rõ ràng.
Đồng tử của Trạch Phong có màu nâu.
“Không , là thua đấy!”
Tôi và Trạch Phong nhau chăm , xem ra ngang tài ngang sức.
Lông mi khẽ run trong gió nhẹ.
Lần cuối cùng tôi chăm như là khi nào?
Gò má tôi mà lại đỏ ửng trước.
Sóng livestream điên cuồng:
【Kyaaaaa, mẹ ơi, hóa ra đôi này mới là thật!】
【Nếu hai người họ không phải thật thì tôi là giả!】
【Lê Thu hình như đỏ mặt rồi, ánh mắt của hai người họ đều không trong sáng… 】
【Tôi hận tay mình lúc này không thể thò vào màn hình, tôi rất muốn ấn đầu họ vào nhau! Ai hiểu tôi!】
Nhịp tim dần dần tăng tốc.
Sắp không nhịn nữa rồi.
Để giành chiến thắng, tôi đã chơi một chút trò nhỏ.
Tôi chằm chằm vào mắt , giọng điệu nghiêm túc:
“Anh đẹp trai thật đấy.”
Quả nhiên, Trạch Phong lập tức bật .
Dái tai lập tức đỏ bừng.
Từ Yến Lan kêu lên: “Chị Lê Thu, chị thật sự quá thông minh, sao em lại không nghĩ ra cách này chứ!
“Anh Phong, mặt đỏ quá, chị Lê Thu khen một câu mà đã ngại ngùng thế à!”
Trạch Phong giơ tay lên: “Anh chịu thua, không chịu nổi lời khen kiểu này.”
Đúng .
Mỗi lần tôi khen , đều đặc biệt ngại ngùng.
Nhưng ấy quả thực rất đẹp trai, tôi thật lòng.
Ôn Niệm hỏi : “Vậy Phong muốn thật hay theo cầu, chọn một đi?”
“Vì thật đơn giản hơn, nếu chọn thật thì phải trả lời ba câu hỏi nhé!”
Trạch Phong suy nghĩ một lúc.
“Nói thật đi.”
Bạn thấy sao?