Thực sự không ngờ, Tạ Khả Khanh vì muốn nổi tiếng mà có thể đến mức này.
Tôi âm thầm đáp trả một câu bên dưới:
【Thứ hạng chẳng cao, lại thích ké fame.】
Kết quả, cư dân mạng dường như đã mặc định ta là của Trạch Phong, ra sức mắng chửi tôi.
【Lê Thu giả vờ cái gì thế? Thứ hạng cao hơn Tạ Khả Khanh thì sao chứ, ghê gớm lắm à?】
【Khanh Khanh là người ta, sao lại thành ké fame? Chị à, Khanh Khanh nhà chúng tôi đắc tội gì với chị?】
【Đủ rồi, khó mà đánh giá nổi, mong ta cả đời đừng nổi tiếng! Hihi.】
【Khanh Khanh cũng sẽ tham gia chương trình, sắp phát đường rồi!】
Lúc này tôi mới biết, Tạ Khả Khanh sẽ khách mời đặc biệt của chương trình ở tập tiếp theo, thảo nào ta lại muốn ké fame vụ này.
Tôi và Tạ Khả Khanh lời qua tiếng lại với nhau mấy lượt.
Cuộc khẩu chiến trực tiếp giữa hai người leo thẳng lên hot search.
Lại tăng thêm độ hot cho chương trình.
Nhưng tại sao cái tiêu đề lại là #Lê Thu và Tạ Khả Khanh tranh giành # ?
Tôi còn cần phải tranh giành sao?
Ngày hôm sau, người đại diện của tôi cũng gọi điện cho tôi.
“Thu Thu, chương trình đó đã đăng ký cho em rồi, độ hot đang cao lắm!”
Tôi từ chối thẳng thừng: “Không đi.”
Cô ấy với giọng điệu như đã nắm chắc tôi trong lòng bàn tay: “Ba triệu tệ, cộng thêm một hợp đồng đại diện.”
Nghe thấy điều kiện này, những lời từ chối của tôi đều nuốt ngược vào bụng, rất tự nhiên mở miệng :
“Nhất định phải đi, đàn ông có thể không có, sự nghiệp thì không thể không có!”
7
Đội ngũ sản xuất chương trình đã mời một vài khách mời đặc biệt.
Tôi và Tạ Khả Khanh vừa hay phân vào cùng một nhóm, chỉ cần não một chút là biết đây là sắp xếp cố ý.
Đội ngũ sản xuất biết mọi người đều muốn xem màn kịch tôi và Tạ Khả Khanh xé nhau.
Nhưng tôi không ngu ngốc như , chỉ cần tiền trả đủ, để tôi nền cho Tạ Khả Khanh cũng không phải là không .
Chúng tôi cần đến nhà Trạch Phong chơi, chỉ cần cư xử như bè là .
Tạ Khả Khanh mặc một chiếc váy liền màu hồng, trang điểm theo phong cách ngây thơ quyến rũ, vẻ mặt trông rất đáng thương.
Cô ta gõ cửa nhà Trạch Phong, bảo ra mở cửa cho chúng tôi:
“Mở cửa đi, Trạch, ở nhà không?”
Trạch Phong chậm rãi đi ra từ bên trong.
Khoảnh khắc mở cửa, ánh mắt đầu tiên đã chạm phải tôi, há miệng kinh ngạc một lúc.
Tôi tranh thủ lúc không ai ý, trừng mắt , ra hiệu cho cẩn thận lời .
Tạ Khả Khanh tiến lên vài bước, mỉm :
“Nhìn đến ngẩn người rồi sao, ?”
Trạch Phong hoàn hồn, đưa tay mời chúng tôi vào trong.
Sau khi Tạ Khả Khanh vào trong, rất tự nhiên cầm điều khiển điều hòa hạ nhiệt độ xuống.
Cô ta ngồi xuống: “Nóng quá, Trạch ở đây đừng để bị cảm nắng, lần sau nhớ điều chỉnh nhiệt độ điều hòa thấp một chút nhé.”
Cư dân mạng trên sóng livestream dịp hít hà:
【Động tác thật thuần thục và tự nhiên! Cứ như thể Tạ Khả Khanh về nhà mình .】
【Cô ấy mà có thể tìm thấy điều khiển từ xa ngay lập tức và biết cách điều chỉnh nhiệt độ, chắc là đã quen rồi! Ôi chao ôi chao, hít hà rồi!】
【Anh Trạch vừa rồi ngẩn người ra rồi đúng không? Trong mắt toàn là kinh ngạc, chắc là không ngờ Khanh Khanh sẽ đến, quả là một bất ngờ lớn!】
【Ánh mắt hai người nhau tràn ngập !】
Trạch Phong rót nước chanh cho chúng tôi, khi đưa nước đến tay tôi thì run lên rõ rệt.
Anh mở miệng : “Mọi người có thể đến đây tôi đương nhiên rất vui, lại càng thêm phần thú vị. Mọi người cứ tự nhiên tham quan nhà tôi, đừng câu nệ.”
Các khách mời trò chuyện một lúc rồi đứng dậy tham quan.
Tạ Khả Khanh ngồi yên trên ghế sofa, chống cằm:
“Em không cần tham quan đâu, mọi người đều hiểu mà.”
Trạch Phong nhíu mày, tỏ vẻ không hiểu: “?”
Các khách mời khác khúc khích:
“Cơ hội tốt như , có thể tham quan nhà của thầy Trạch, chị Khả Khanh không nắm bắt sao?”
“Cậu hiểu gì chứ, chị Khả Khanh chắc chắn đã quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn rồi! Nhìn cái dáng vẻ tùy ý và thành thạo kia là biết.”
“Quả nhiên… Đội ngũ sản xuất mời người là có ý đồ cả. Haiz, chúng ta chỉ là bóng đèn thôi.”
Những lời này lại khiến Tạ Khả Khanh hả hê.
Cô ta vẫy tay, nhỏ bằng giọng chỉ hai chúng tôi nghe thấy:
“Lê Thu, cũng đi xem đi, dù sao có thể cả đời chỉ đến đây một lần thôi.”
Tôi: “…”
Thầm niệm trong lòng: Không tức giận, không tức giận, ba triệu tệ, ba triệu tệ.
Tôi cũng giống như bọn họ, giả vờ đi dạo xung quanh.
Khi đi đến góc khuất, ánh mắt tôi bị thu hút bởi một góc trên tầng hai.
Trên đó treo đầy ảnh, phía sau mỗi bức ảnh còn có chữ, ghi lại thời gian và tâm trạng khi chụp.
Mỗi bức ảnh ở đây đều do Trạch Phong tự tay treo lên.
Cả một bức tường, toàn là những khoảnh khắc thường ngày của chúng tôi trong những năm qua.
Trước đây tôi luôn , chẳng phải ngày nào chúng ta cũng những việc này sao? Còn cần phải treo lên tường để lưu giữ kỷ niệm à?
Anh , cần chứ, chính vì ngày nào cũng , nên treo lên rồi mỗi ngày một lần, sẽ không bao giờ quên .
Chữ viết phía sau ảnh rất đẹp.
【Ngày 2 tháng 3 năm 2023, cùng ấy đến quán mì ramen Nhật Bản ăn mì ramen xương heo, ấy không thích vị này lắm, sau này sẽ không ăn nữa.】
【Ngày 6 tháng 4 năm 2023, ấy mua cho tôi chậu cây hình khủng long, xấu xí mà đáng , mau lớn lên nhé!】
【Ngày 12 tháng 6 năm 2023, bánh sinh nhật ấy đặt, quả dâu tây to nhất để dành cho ấy ăn.】
【Ngày 1 tháng 7 năm 2023, cãi nhau, ấy không cho tôi vào phòng, cả đêm tôi không ngủ .】
……
Bạn thấy sao?