Bình luận sôi nổi:
【Trời ơi, thật sự có rồi sao? Vừa nãy còn bảo không có, giờ tự vạch mặt rồi!】
【Hình như là cũ thì phải?】
【Ôi trời ơi, đất hỡi, não tôi thành quả táo tàu rồi! Anh Phong giấu kỹ thế!】
【Hình như hai người không hòa hợp lắm thì phải, cũ là ai ? Có ai biết không?】
Anh cầm chậu cây cảnh trên bàn lên tiếp tục giới thiệu, giọng hơi run: “Đừng quan tâm cái đó, đồ linh tinh thôi, tôi tiếp tục giới thiệu đồ tốt cho mọi người nhé…”
Anh chậu cây khủng long nhỏ xíu đáng trên tay, chỉ vào nó ấp úng, nét mặt càng thêm phong phú: “Cái này…”
Đúng , đây là thứ tôi mua cho ta ở ven đường khi chúng tôi còn sống chung.
Miệng thì trẻ con, thực ra sáng nào ngủ dậy ta cũng phải sờ nó một cái, ngày nào cũng tưới nước cho hạt giống, còn lẩm bẩm:
“Ngoan nào, con phải mau lớn nhé, bố mẹ đang chờ xem con lớn lên trông như thế nào đấy!”
Chỉ là, tất cả những điều này đều bị tôi nghe lén hết rồi.
Fan trên bình luận đều tò mò:
【Sao không nữa, bị đứng hình à?】
【Hình như chậu cây này có ẩn đấy! Mặt Phong biến sắc rồi kìa.】
【Không phải chỉ là cái chậu cây thôi sao, gì căng thế? Anh ơi em mua cho 10 cái 100 cái luôn!】
【Con khủng long xấu quá, hoa cũng xấu, Phong thật sự nuôi thứ xấu xí này sao?】
Trạch Phong thấy bình luận chê bai chậu cây, bèn đặt nó xuống gầm bàn, thở dài:
“Đừng nó như thế, thực vật có thể cảm nhận từ trường của con người, mọi người nó, nó nghe thấy sẽ buồn đấy.”
Hèn gì trước đây Trạch Phong suốt ngày ôm chậu cây chuyện với nó, hóa ra là thật sự tin rằng thực vật có thể nghe hiểu tiếng người!
Trạch Phong đứng dậy, đưa tay vuốt tóc, sải bước đến sofa cầm gói hàng lên.
Anh rất tự nhiên cầm kéo cắt ra.
“Vẫn nên mở ra xem sao! Nhỡ đâu là ấy trả đồ gì cho mình thì sao? Kết thúc cho rõ ràng cũng tốt, mọi người biết đấy, tôi thích có đầu có đuôi. Vậy thì xem ấy trả lại cái gì cho mình nào!”
Ống kính hướng vào tác mở gói hàng của , phóng to hết cỡ.
Cả mạng lúc này đều đang cùng Trạch Phong mở hộp bí mật, lòng hiếu kỳ bùng cháy.
【Hóng quá, không biết là gì nhỉ?】
【Chắc là trả lại kỷ vật đính ước gì đó, không phải đã chia tay rồi sao?】
【Lời của Phong rõ ràng là vẫn còn ấy… Đừng giả vờ nữa.】
Xung quanh im lặng, Trạch Phong như đang nín thở.
Ngay sau đó, Trạch Phong lấy ra bộ bikini hồng gợi cảm của tôi.
Tay người quay phim run lên bẩy nhẩy.
Trạch Phong lập tức nổ tung.
5
Anh che ống kính, mặt đỏ bừng.
“Không quay, cái này không quay! Không quay, không quay! Chỉ mình tôi xem!”
Người quay phim lập tức chuyển ống kính sang chỗ khác.
Tôi ngồi trước màn hình, cả người toát ra hơi thở u ám.
Đã có người chụp ảnh rồi, các tài khoản marketing trên mạng bắt đầu rầm rộ đưa tin.
【Ôi trời, không phải chứ , chơi lớn thế cơ à?】
【Đây thật sự là cũ gửi à? Không phải hiện tại sao?】
【Bạn cũ sao lại gửi thứ này chứ?】
【Gửi đến là có ý gì, muốn Phong hồi tâm chuyển ý à?】
【Chiêu này đỉnh đấy, tôi cũng phải thử xem sao.】
Đoạn clip này lập tức leo lên vị trí số 1 hot search bảng giải trí:
#Cả mạng xem Trạch Phong mở hộp bí mật#
Và bên dưới còn có một loạt hot search kèm theo:
#Bộ bikini này đẹp quá xin link#
#Tôi không xin link, tôi xin địa chỉ nhà Phong#
#Hóa ra Phong thích màu hồng#
#Hồng phấn kiều, năm nay bao nhiêu tuổi rồi#
Thật sự không dám nữa.
Còn chương trình “Ở nhà cùng thần tượng” của Trạch Phong, trong nửa tháng quay hình không lên mạng, sống cuộc sống tách biệt.
Tôi gỡ block Trạch Phong, lập tức nhắn tin tới tấp cho tôi:
【Anh đang dùng điện thoại cục gạch chỉ nhắn tin thôi.】
【Em gửi cái này cho là có ý gì?】
【Em, em muốn gửi thì cũng gửi bí mật chứ! Em không biết hôm nay quay show thực tế à? Để cả mạng thấy hết rồi…】
【Em thật sự định mặc cái này à?】
【Hở hang quá, chỉ hợp mặc trên giường cho xem thôi.】
Tôi cạn lời, nhắn lại cho :
【Em chỉ là mua đồ quên đổi địa chỉ thôi… Đừng tự luyến.】
Trạch Phong:
【Ồ…】
【Ý em là em mua đồ vô mở địa chỉ, vô bấm sửa, vô điền địa chỉ nhà , rồi vô thanh toán, vô không để ý thông tin vận chuyển, rồi vô gửi đến thành công, đúng không?】
【Còn không thích nữa…】
Tôi tức đến bật .
Anh ơi, em chỉ là chưa kịp sửa thôi, đang tưởng tượng cái gì ?
6
Sau 24 giờ ủ mưu trên mạng, độ hot của chương trình lại tăng lên.
Lúc này không biết từ đâu chui ra một tiểu hoa đán tên Tạ Khả Khanh, trước đây từng đóng vai nữ phụ trong phim của Trạch Phong, ta nhảy ra đăng một bài Weibo:
【Lần sau sẽ không quên đổi địa chỉ nữa, tha lỗi cho em nhé, không phải cố ý đâu. À, thích màu đó không?】
Bài Weibo này vừa đăng lên, lập tức thu hút một lượng lớn fan hóng chuyện và người qua đường, ai cũng tưởng ta là Trạch Phong.
Weibo của ta vốn chẳng mấy ai bình luận, giờ phút chốc tràn ngập comment.
【Hả? Nữ chính tự vạch mặt rồi à? Thật sự là người trong giới sao!】
【Nhìn cũng thường thường thôi, sao Trạch Phong lại thích ta nhỉ? Gu kém quá.】
【Chỉ cần là người ấy thích, chúng tôi, fan của Phong, đều phải ủng hộ, chắc chắn ấy có điểm gì đó đặc biệt.】
【Trông đẹp đôi thật đấy, trước đây hai người không phải từng đóng phim chung sao? Giới giải trí này nhau nhờ đóng phim chung nhiều lắm mà?】
Tôi trừng mắt.
Bạn thấy sao?