Vô Tình Gửi Nhầm [...] – Chương 11

Chương 11-12 (Hoàn)

11

Ở đây có sáu người.

Từ Yến Lan nghĩ nghĩ, hỏi : “Câu hỏi thứ nhất, ở đây có ai thích không?”

Câu hỏi này vừa ra, Trạch Phong không hề do dự: “Có.”

Các vị khách hít vào một hơi lạnh.

Đúng như dự đoán.

Tạ Khả Khanh chằm chằm về phía trước, trực tiếp hỏi: “Câu hỏi thứ hai, là ai? Nói tên ra.”

Tôi nghiêng đầu Tạ Khả Khanh.

Mặt ta đỏ bừng sắp nhỏ máu.

Đầu ngón tay tôi đặt trên ghế sofa, cũng không tự chủ ấn ấn lên bề mặt ghế, kiềm chế cảm của mình.

Đã là thật thì cũng không có lý do gì để dối.

Trạch Phong về phía tôi.

“Lê Thu.”

Các vị khách tại hiện trường đều kêu lên, ồ lên.

“Hóa ra Phong thích chị Lê Thu!”

“A, gói hàng trước đó cũng là của chị Lê Thu sao!”

“Anh Phong thật biết chơi!”

Giờ thì tất cả đều biết rồi.

Khi ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía tôi, tôi vùi mặt vào lòng bàn tay.

Lượng người xem trực tiếp lúc này đã đạt đến mức cao mới, có bốn triệu người đang xem trực tuyến.

Tốc độ bình luận trên sóng livestream đã vượt quá tốc độ mắt thường có thể thấy:

【Ai đó gọi xe cấp cứu giúp tôi với! Lê Thu và Trạch Phong thật sự là một đôi!】

【Bạn cũ, mà Trạch Phong , kỳ thực đều là một mình Lê Thu đúng không!】

【Anh Phong thích Lê Thu quá đi, ánh mắt ấy toàn là sự dịu dàng và cưng chiều!】

【Tôi ăn, tôi ăn, tôi ăn, cảm ơn các thầy đã mang cơm đến, thơm quá!】

Mặt Tạ Khả Khanh trắng bệch.

Trạch Phong giải thích với mọi người:

“Khoảng thời gian trước, ấy đã chia tay với tôi, bây giờ chắc là tôi đơn phương thích ấy. Người tôi luôn thích chính là ấy.”

Từ Yến Lan đẩy gọng kính:

“Câu hỏi cuối cùng, lý do gì khiến chị Lê Thu chia tay với ?”

Cái này… cũng phải hỏi chi tiết đến thế sao?

Tôi toát mồ hôi lạnh.

Trạch Phong nghiêm túc tổng kết:

“Cô ấy cảm thấy tôi quá dính người, tính kiểm soát và chiếm hữu quá mạnh. Đôi khi ấy không thích như , ấy cần một không gian riêng tư nhất định… Tôi đã nhận ra vấn đề của mình rồi, đang sửa đổi.”

Tôi không ngờ Trạch Phong nổi tiếng như mà lại có thể phơi bày những chuyện này trên sóng truyền hình một cách rõ ràng như thế.

Tôi nhỏ giọng với Trạch Phong: “Anh không cần mặt mũi nữa à?”

Trạch Phong theo bản năng nắm lấy tay tôi, chỉ hai giây sau, ấy lại nhận ra điều gì đó, rồi buông tay tôi ra, nhỏ giọng xin lỗi.

Anh ấy giữ một khoảng cách vừa phải với tôi.

“Đây chưa bao giờ là chuyện liên quan đến mặt mũi. Anh chỉ hy vọng có thể sửa đổi những điểm em không thích.”

Tôi cay cay khóe mắt.

Ngốc ạ.

Ngay cả khi kiềm chế cũng vụng về đến thế.

Nhìn ánh mắt chân thành của ấy lúc này, tôi không nhịn mà đưa tay lên xoa đầu ấy.

“Em biết rồi, Trạch Phong.”

Lúc này, xung quanh sáng lên.

Có cuộc gọi đến.

Ánh sáng chiếu lên mặt Trạch Phong.

Lần này, chúng tôi thực sự rõ mặt nhau.

12

Chương trình tạp kỹ kỳ này kết thúc bằng việc chúng tôi, những vị khách mời đặc biệt, rời đi.

Kỳ tiếp theo sẽ ghi hình tại nhà của những khách mời khác.

Sau khi ra ngoài, cảm giác online trở lại thật tuyệt.

Hot search trên mạng thay đổi liên tục.

#Lê Thu Trạch Phong#

#Có thể tái hợp nhanh chóng không#

#Xin hãy phát đường, tôi không sợ tiểu đường#

#Van xin đấy, không có CP để đu tôi sẽ c.h.ế.t mất#

……

Có người đã quay lại màn hình livestream, cắt ghép tất cả những phân đoạn quan trọng.

【Tôi sống đến từng tuổi này, cuối cùng cũng xem thứ này, đúng là cái đó đó!】

【Muốn xem họ hôn nhau quá, mau tái hợp đi nào các ông các bà! Làm tới luôn đi, tới luôn đi, hahahahaha sướng!】

【Tôi rất thích kiểu người dính người như cún con, không có tôi sẽ c.h.ế.t mất! Trời ơi có thể rớt xuống một người cho tôi không, tôi không chê đâu!】

Còn Tạ Khả Khanh đã xóa sạch những bài đăng trên Weibo.

Cô ta còn bị ép phải đăng một bài xin lỗi.

Bên dưới toàn là người mắng chửi ta.

Chương trình đạt độ hot chưa từng có, chỉ riêng hot search tự nhiên đã lên đến N cái.

Đạo diễn vui mừng khôn xiết, kiên quyết tăng thù lao của tôi lên 3,5 triệu tệ.

Các hợp đồng quảng cáo cũng liên tục tìm đến tôi.

Trạch Phong gửi cho tôi vài bức ảnh và tin nhắn:

【Anh đã mua những bộ đồ giống hệt những bộ em mặc trước đây.】

【Cái màu hồng này… Em cũng có thể mặc, sẽ không đến đâu.】

【Sau này sẽ nghe lời em mọi thứ.】

【Chỉ cần em cần , sẽ ở đó.】

【Khi không cần ở bên, sẽ đi kiếm tiền cho em tiêu.】

【Em quay lại không?】

【Một tháng nay gầy rộc cả người rồi, không có em thường xuyên mất ngủ.】

Tôi cong khóe môi.

Thực ra tôi chưa bao giờ hết thích ấy.

Nhưng dáng vẻ kiềm chế của Trạch Phong như , hình như cũng rất đáng .

Tôi trả lời:

【Vậy đến đón em ngay bây giờ đi!】

Trạch Phong vui mừng phát điên.

Tôi sắp trở lại nơi quen thuộc đó rồi.

Tôi đột nhiên nhớ đến lời hứa với Tề Nhiên, đã là hai người sẽ cùng chia tay.

Tôi mở khung chat của Tề Nhiên, gửi cho ấy một tin nhắn thăm dò:

【Chị em, tớ có chuyện muốn với cậu…】

Tề Nhiên trả lời ngay lập tức: 【Trùng hợp ghê, tớ cũng , vừa mới nghĩ xem nên mở lời thế nào.】

Tôi: 【Tớ và Trạch Phong tái hợp rồi.】

Tề Nhiên: 【Mẹ kiếp, tớ cũng tái hợp rồi!】

Tôi: 【?】

Trời ơi!

Quả nhiên là chị em tốt!

Vừa định thêm vài câu với Tề Nhiên thì tin nhắn của ấy khiến tôi nghẹn họng:

【Không nữa, trai tớ gọi tớ đi hôn hít rồi, bye bye.】

Tôi màn hình với vẻ mặt như ông cụ đi tàu điện ngầm xem điện thoại.

“Thu Thu, mở cửa. Anh đến đón em rồi.”

Tôi xỏ dép đi ra mở cửa.

Vừa mở cửa, tôi đã bị Trạch Phong ôm chầm lấy.

Lực ôm mạnh như muốn hòa tan tôi vào m.á.u thịt của ấy.

Anh ấy buông tôi ra, mở miệng hỏi: “Có thể ôm không? Xin lỗi… Vừa rồi quá kích .”

Nhìn vẻ mặt có chút áy náy và dè dặt của ấy, tôi bật .

Tôi nhón chân lên, nhẹ nhàng hôn lên môi ấy.

Trạch Phong như nhận tín hiệu gì đó.

Nụ hôn tiếp theo dưới sự dẫn dắt của ấy, trở nên nồng nhiệt và kéo dài.

Anh ấy bế tôi lên, đặt lên tủ, nhẹ nhàng cọ xát vào da thịt tôi.

Tôi đảm bảo với ấy:

“Em sẽ không thích người khác, dù em có gì đi nữa, cũng sẽ không. Anh cũng phải tin em, không?”

Trạch Phong gật đầu, phát ra một tiếng “Ừm” trầm thấp.

Tôi nhớ đến trò chơi nhau lần trước, bèn bắt đầu chằm chằm vào mắt ấy.

Tôi sờ sờ dái tai ấy.

“Lần sau chơi trò nhau, cũng phải để em thắng đấy.”

Trạch Phong , lúm đồng tiền trên má hiện lên rõ ràng.

Giọng ấy nhẹ nhàng, đuôi giọng như có móc câu, câu đi hết thảy tâm tư của tôi.

“Được, cả đời đều để em thắng.”

(Hoàn.)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...