7
Sau khi Thẩm Trạch rời khỏi phòng tôi, tôi vẫn còn sợ hãi, vội vàng ngồi dậy và khóa cửa lại thật chặt.
Tôi nghĩ mình sẽ lo lắng suốt cả đêm, không ngủ .
Nhưng rất ngạc nhiên, chẳng bao lâu tôi đã chìm vào giấc ngủ.
Chỉ là chưa đến bảy giờ, tôi đã nghe thấy tiếng ai đó dậy ngoài kia.
Tôi đoán là người giúp việc nên cũng không ý lắm.
Nhưng chưa đầy nửa tiếng sau, bên ngoài lại vang lên tiếng đinh đinh đang đang như có trận chiến.
Thấp thoáng đâu đó còn có mùi cháy khét.
Cháy ư?
Tôi giật mình, vội vàng dậy mở cửa.
Vừa bước ra, tôi đã ngửi thấy mùi khét rõ ràng từ dưới bếp.
Đi xuống tầng, tôi thấy trong căn bếp lộn xộn, Thẩm Trạch vẫn mặc bộ vest chỉnh tề.
Anh ta đang lầm bầm chửi rủa, rửa cái nồi đã bị cháy đen.
“Chỉ là một bữa sáng nhỏ nhoi thôi, cũng muốn khó người siêu phàm thoát tục như ta? Đừng hòng!”
Tôi cực kỳ bất ngờ.
Thẩm Trạch lại đang nấu ăn ư?!
Có lẽ tiếng máy hút mùi đã che lấp tiếng bước chân của tôi.
Anh ấy hình như không nhận ra tôi đang đứng đó.
Tôi suy nghĩ một lát, thử cất tiếng: “Anh đang gì ?”
Thẩm Trạch giật mình, cơ thể hơi cứng lại.
Sau đó quay lại, bất mãn tôi và phàn nàn: “Người giúp việc bây giờ thật là, cái nồi cháy đêm qua mà cũng không chịu rửa ngay. Hại tôi sáng nay muốn nấu ăn mà không có nồi, phải trừ lương thôi!”
Tôi im lặng mấy giây.
Nhìn thấy trên gương mặt đẹp trai của , không giấu nổi vẻ bối rối và lúng túng, tôi không nỡ vạch trần lời dối của .
Tôi chỉ : “Tôi biết rửa nồi. Hay để tôi thử rửa cho?”
Thẩm Trạch còn ngạc nhiên hơn tôi.
“Cô, một tiểu thư nhà giàu mười ngón tay không chạm nước, lại biết rửa nồi?!”
8
Khi tôi bưng món trứng chiên và cháo thịt nạc lên bàn, tôi chợt nhận ra rằng, ngoại trừ bố mẹ mình, đây là lần đầu tiên tôi nấu ăn cho một người đàn ông khác.
Ngay cả Chu Nham cũng chưa từng ăn món tôi .
Thẩm Trạch múc cháo lên, đưa vào miệng.
Tôi hơi hồi hộp , hỏi: “Sao rồi?”
Dù bố mẹ tôi và cả bếp trưởng nhà tôi từng khen tôi nấu ăn ngon, trong lòng tôi vẫn hơi lo lắng.
Thẩm Trạch ngẩng đầu, ánh mắt gặp ánh mắt tôi.
Nhìn tôi, ngẩn người trong giây lát, trên mặt thoáng qua một chút đỏ ửng đáng ngờ.
Anh khẽ ho một tiếng, nhàn nhạt nhận xét: “Cũng bình thường.”
Tôi hơi buồn. Có vẻ như lời khen trước đây của bố mẹ tôi và bếp trưởng đã hơi quá lời.
Đang định thở dài, Thẩm Trạch lại thêm.
“Vậy nên, nếu muốn chinh phục trái tim tôi bằng cách chinh phục vị giác của tôi, thì cơ bản là không thể.”
Sự buồn bã trong tôi lập tức tan biến trước câu của , chỉ còn lại đầy ắp những dấu hỏi trong đầu.
9
Trước khi đi , Thẩm Trạch hỏi tôi có đi không và có cần chở tôi không.
Tôi từ chối.
Anh cũng không gì thêm, chỉ bảo tôi rằng người giúp việc sẽ đến dọn dẹp từ 10 giờ sáng đến 4 giờ chiều.
Đợi rời đi, tôi cũng tự bắt xe đi .
Cả ngày hôm đó, tôi luôn băn khoăn, liệu sau giờ nên về nhà mình, hay tiếp tục thử sống chung với Thẩm Trạch.
Thành thật mà , tối qua tôi có hơi bị dọa sợ.
Nhưng ngoài chuyện tự ý vào phòng tôi rồi một câu khó hiểu, Thẩm Trạch không hề gì khác.
Hơn nữa, ấy tôi cảm thấy rất tò mò.
Tôi chưa từng gặp ai giống ấy… đặc biệt đến .
Gần hết giờ , sự lưỡng lự trong tôi càng lớn hơn.
Đinh đinh! Tiếng thông báo tin nhắn trên điện thoại đột ngột vang lên.
Mở ra xem, hóa ra là tin nhắn của Chu Nham.
“Miểu Miểu, em nghĩ sao rồi? Tí nữa mang bánh red velvet mà em thích nhất đến đón em tan nhé?”
Nhìn dòng tin nhắn, tôi không hiểu sao lại cảm thấy hơi buồn nôn.
Chu Nham là bánh red velvet tôi thích nhất, thực ra chỉ là loại bánh ở tiệm thường, ăn không ngon chút nào.
Hồi đại học, ấy thấy tôi mấy lần mang bánh red velvet đặt riêng của đầu bếp riêng đến trường ăn, liền cho rằng tôi thích món này.
Trong thời gian theo đuổi tôi, ấy thường xuyên mua tặng, tôi đều từ chối.
Sau khi quen nhau, ấy vẫn tiếp tục mua. Tôi không nỡ từ chối nên cũng ăn thử, chỉ ăn một miếng đã không muốn ăn thêm nữa.
Thế mà ấy lại không nhận ra tôi không thích, lần nào cũng tự ăn hết rồi bảo lần sau lại mua tiếp.
Tôi không trả lời tin nhắn của ấy.
10
Sau giờ , tôi bắt taxi quay lại nhà Thẩm Trạch.
So với Chu Nham, tôi muốn gặp Thẩm Trạch hơn.
Thật tiếc, tối nay Thẩm Trạch có tiệc xã giao, khoảng 11 giờ mới về.
Trong thời gian đó, Chu Nham gọi điện cho tôi, hỏi có phải tôi giận không, tại sao không trả lời tin nhắn.
Tôi cảm thấy ấy thật phiền phức, liền trả lời ba chữ: “Chia tay đi.”
Sau đó, tôi chặn và xóa mọi cách liên lạc với ấy.
Làm xong, tôi không những không buồn mà còn cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Buổi tối, vì thấy nhàm chán, tôi gửi tin nhắn cho Thẩm Trạch: “Tôi có thể vào phòng việc của mượn vài quyển sách không?”
Tôi nghĩ ấy đang bận tiệc tùng, có lẽ sẽ không trả lời nhanh như .
Nhưng chưa đến một phút sau, ấy đã trả lời: “Bất cứ thứ gì trong nhà đều có thể lấy, bất cứ nơi nào đều có thể đến. Trừ con đường đi vào lòng tôi.”
Tôi không nhịn gửi lại một dãy dấu chấm, thể hiện sự bất lực của mình.
Gần 11 giờ, tôi sắp thiếp đi thì Thẩm Trạch mới về.
Tôi còn đang do dự không biết có nên ra chào ấy không.
Ngay lúc đó, tôi nghe thấy tiếng cửa mở rồi đóng lại.
Xác nhận rằng cửa phòng mình đã khóa, tôi quyết định nhắm mắt ngủ.
Giữa đêm, trong cơn mơ màng, tôi đột nhiên ngửi thấy trong phòng thoang thoảng mùi rượu.
Và… có cả tiếng thở khác ngoài tiếng thở của tôi.
Tôi giật mình tỉnh dậy, định ngồi bật dậy.
Nhưng ngay lập tức nhận ra, có người đang đứng cạnh giường tôi.
Lại là Thẩm Trạch!
Tôi đã khóa cửa rồi mà, ấy sao vào ?
Tôi nắm chặt chăn, một lần nữa cảm thấy hối hận vì đã dễ dàng dọn vào nhà người lạ.
Tôi đúng là chưa biết rút kinh nghiệm, ở đây tận hai ngày liền!
Tôi thậm chí có thể cảm nhận ánh mắt sâu thẳm, đầy cuốn hút của Thẩm Trạch, đang chăm tôi trong bóng tối.
Ngay lúc tôi không chịu nổi nữa, định bật dậy chạy ra khỏi phòng.
Thẩm Trạch đột nhiên cất giọng, bình thản và lạnh lùng:
“Tôi đã lừa . Thật ra đồ ăn nấu rất ngon. Hôm nay trợ lý Tôn khoe ta chuẩn bị cơm hộp cho ta. Tôi cũng muốn có một hộp cơm của .”
11
Tôi thực sự không thể ngờ , Thẩm Trạch lén lút vào phòng tôi, dọa tôi đến mức ấy.
Chỉ để khen tôi nấu ăn ngon!
Tôi cảm thấy có chút bực mình, tiện tay bật đèn đầu giường lên, định quay qua trách ấy.
“Vì một chuyện nhỏ như , …”
Tôi đến giữa chừng, kỹ mặt ấy rồi khựng lại.
Thẩm Trạch đang nhắm mắt, khuôn mặt đờ đẫn!
Trên gương mặt ấy vẫn còn vương chút đỏ sau khi uống rượu, hơi thở đều đều thoang thoảng mùi rượu.
Quan trọng là, tay ấy vẫn cầm chìa khóa.
Lúc này Thẩm Trạch bắt đầu di chuyển, quay người, mắt nhắm lại, thản nhiên bước ra ngoài.
Cuối cùng tôi cũng nhận ra, trạng thái này của Thẩm Trạch, rõ ràng là đang mộng du!
Thì ra đêm qua ấy vào phòng tôi cũng là vì mộng du!
Tôi thấy không yên tâm, bèn đi theo sau ấy.
Thẩm Trạch nhắm mắt, đi thẳng vào phòng việc, nhập mật khẩu mở két sắt, rồi bỏ chìa khóa vào trong một đống vàng sáng rực trong két.
Xong xuôi, ấy đóng két lại một cách thành thạo, rồi bước ra khỏi phòng việc, vào phòng của mình, khóa cửa lại.
Xem xong cả quá trình ấy nhắm mắt mọi thứ mà không vấp một lần, tôi cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Hóa ra mộng du lại kỳ diệu đến , nhắm mắt không những tránh chướng ngại vật, mà còn nhập mật khẩu két sắt chính xác nữa!
12
Sáng hôm sau, tôi dậy sớm, nghĩ đến chuyện Thẩm Trạch mộng du và những gì ấy tối qua, không hiểu sao tôi lại bữa sáng.
Và cả… cơm trưa cho ấy.
Trong lúc ăn sáng, tôi Thẩm Trạch nhã nhặn uống cháo, đắn đo một hồi rồi vẫn quyết định đưa hộp cơm trưa ra, đặt trước mặt ấy.
Anh ấy hiếm khi ngẩn người, hỏi tôi: “Cái này là gì?”
Tôi kiếm một cái cớ: “Bữa sáng lỡ tay nhiều quá, đây là cơm trưa, muốn không?”
Đôi mắt đẹp của Thẩm Trạch sáng lên trong chốc lát, ngay sau đó lại che giấu đi.
Anh một cách đầy vẻ cao ngạo: “Để không lãng phí, tôi đành miễn cưỡng mang đi .”
Lời còn chưa dứt, tay đã nhanh như cắt vơ lấy hộp cơm về phía mình.
Tôi giật giật khóe miệng.
Thấy ăn nhanh hơn hẳn mọi khi, tôi nghĩ ngợi rồi thử : “Tối qua vào phòng tôi.”
Thẩm Trạch đột ngột ngẩng lên, đôi mắt sâu thẳm của tôi một lúc lâu, vẻ mặt có chút phức tạp.
Rồi, khẽ thở dài với vẻ bất đắc dĩ.
“Cô đang ám chỉ tôi có thể vào phòng sao?
“Haiz, tôi biết ngay mà, tôi quá tuấn lịch lãm, xuất chúng hơn người. Mới ở cùng hai ngày, đã không cưỡng lại nổi sức hút của tôi, còn chuẩn bị cả cơm trưa để thu hút sự ý của tôi.
“Nhưng, Ngô tiểu thư, tốt nhất nên kiềm chế lại, mê tôi thì cũng chẳng có kết quả đâu.”
Lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy cạn lời với một người đến .
Để ta im miệng, tôi tiện tay định cầm lại hộp cơm.
Anh lập tức đè tay lên.
“Cô gì ?”
Tôi mất kiên nhẫn đáp: “Để chứng minh tôi không cố ý thu hút , tôi tự ăn hộp cơm này .”
Tôi vừa xong.
Thẩm Trạch liền thở phào, an ủi tôi: “Trước mặt tôi không cần giả vờ giấu giếm, tôi hiểu cả rồi. Tôi đi đây.”
Nói rồi vơ lấy hộp cơm và đi nhanh, như sợ chỉ chậm một giây là tôi sẽ giành lại.
Nhìn bóng lưng vội vàng của , tôi không nhịn bật .
Có vẻ thật sự rất ganh tị với cơm trưa của trợ lý mình, đến mộng du cũng không quên.
Bạn thấy sao?