Những câu sau đó tôi hoàn toàn không nghe rõ nữa.
Tôi liên tục bấu tay mình để không ngất đi.
Tôi là trẻ mồ côi.
Ba mẹ tôi chết đuối khi cứu ba bé vị thành niên từng tham gia hội nhóm t’ự s’á;t.
Bỏ lại đứa bé ba tuổi là tôi và bà ngoại đã năm mươi.
Ngày đưa t;ang, không một ai từ ba gia đình đó đến.
Thậm chí họ còn đồn rằng ba mẹ tôi tự nguyện, không ai nhờ vả.
Lúc đó tôi chưa hiểu cái gì gọi là cái ch’ết,
Chỉ biết những đứa khác có ba mẹ, còn tôi thì không.
Có lần, tôi níu tay bà hỏi khẽ:
“Bà ơi, con gọi bà là mẹ không? Tụi kia ai cũng có mẹ hết.”
Đó là lần duy nhất tôi nhớ bà ôm tôi khóc nức nở.
Từ đó, bà như gà mẹ che chở cho tôi lớn lên khỏe mạnh và lạc quan.
Ra khỏi phòng bác sĩ, tôi vẫn mỉm nhẹ nhàng:
“Bà ơi, bác sĩ kê thuốc rồi, lát con dạy bà cách uống.”
Bà nắm tay tôi, tay bà chai sần thô ráp tôi muốn bật khóc.
Tối đó, tôi và bà nằm cạnh nhau.
“Diệc Diệc à, đời ai cũng có sinh lão bệnh tử. Nếu một ngày bà không còn nữa, con phải sống vui vẻ như bây giờ.”
Bà nuôi tôi từ bé, sao không ra tôi đang gồng mình?
“Bà ơi, dì con đã liên hệ bệnh viện tốt nhất ở Giang Thành rồi. Mai mình đến đó khám, điều trị sẽ tốt hơn nhiều…”
Bà vỗ nhẹ tay tôi:
“Diệc Diệc, yên tâm, bà nhất định sẽ chữa trị. Mẹ con mất sớm, bà còn phải sống thêm vài năm để bế cháu ngoại chứ!”
Tôi biết, trên đời này, người bà lo nhất chính là tôi.
“Diệc Diệc, bà chỉ mong thấy con tìm một bến đỗ hạnh phúc. Như bà có ra đi cũng nhắm mắt yên lòng.
Diệc Diệc của bà xứng đáng với người đàn ông tốt nhất trên đời.”
Lời bà suýt tôi không cầm nổi nước mắt…
Reng reng reng…
Là Lục Quang Tễ gọi. Nhìn đồng hồ đã chín giờ tối.
Tôi ra ban công nghe máy.
“Lục tổng, xin lỗi, hôm nay tôi không đến . Nhà có chút việc. Ngày mai tôi cũng cần xin nghỉ. Nếu ảnh hưởng đến công việc, tôi có thể từ chức.”
Giọng vội vàng:
“Diệc Diệc, có chuyện gì ? Em có thể với tôi mà, biết đâu tôi giúp ?”
“Chỉ là việc riêng trong nhà…”
Bỗng lời bà hiện lên trong đầu.
Tôi hỏi:
“Lục Quang Tễ, có thể kết hôn giả với tôi không?”
Tôi còn chưa xong, đã đáp ngay:
“Được.”
Chỉ hai chữ mà tôi nghe như có chút run rẩy trong giọng .
“Như có thể chọc tức cũ, biết đâu ta tỉnh ngộ, nhận ra mới là chân ái…”
Anh không đáp.
Tôi hỏi:
“Anh vốn định gì với tôi?”
“Đợi tổ chức xong hôn lễ rồi . Em muốn khi nào cưới?”
Tôi tính toán thời gian mổ của bà:
“Trong vòng một tuần.”
“Được.”
Tôi nằm lại giường, với bà:
“Bà ơi, thật ra con có trai đã nhau bốn năm rồi. Vài hôm nữa con sẽ dẫn ấy về cho bà xem.”
Bà tôi nghi ngờ:
“Không phải con định diễn viên lừa bà đấy chứ?”
Tôi bộ bất đắc dĩ:
“Anh ấy là tổng tài công ty, lên mạng tra là ra. Con không giỏi đến mức cả tổng tài lừa bà đâu!”
Bà đeo kính lão, xem ảnh và thông tin tôi tìm :
“Diệc Diệc, tổng tài lớn như … có trăng hoa không? Con kiểm soát không?”
“Bà ơi, lúc nãy bà còn con xứng đáng với người đàn ông tốt nhất cơ mà!”
“À à, phải rồi phải rồi…”
Một tuần sau, lễ cưới diễn ra như dự định.
Tưởng chỉ đơn giản, ai ngờ Lục Quang Tễ tổ chức cực kỳ rầm rộ, đầy đủ danh nhân giới thương nghiệp đến dự.
Ba ngày trước, đến gặp bà ngoại xin cưới. Hai người chuyện trong phòng dì tôi suốt ba tiếng.
Vốn là người truyền thống, mà sau buổi trò chuyện, bà lại lệ đồng ý.
—
“Chú rể, có đồng ý mãi mãi thương, che chở, kính trọng và trung thành với dâu trong mọi hoàn cảnh – dù giàu sang hay nghèo khó, khỏe mạnh hay ốm đau… suốt cả cuộc đời này không?”
Ánh đèn trên trần như sao trời chiếu rọi lên người Lục Quang Tễ, ánh mắt sâu lắng, đầy dịu dàng.
“Tôi đồng ý.”
“Tôi không đồng ý!!!”
Một giọng nữ vang lên khi cánh cửa lễ đường bị đẩy ra.
Phùng Thuần Nhi mặc váy cưới xuất hiện.
“Lục Quang Tễ, nếu tổ chức đám cưới này để chọc giận tôi, thì đã thành công rồi. Chúng ta cưới nhau đi!”
Cô ta toan bước lên lễ đài.
Trời ơi, cũ tới cướp hôn rồi!!
Nhưng gương mặt Lục Quang Tễ lại tối sầm, ánh mắt sâu thẳm.
Không không rằng, chỉ ra hiệu cho bảo vệ.
Hai bảo vệ xông lên. Nhưng thay vì kéo Phùng Thuần Nhi xuống, một người bỗng kẹp cổ ta, tay kia rút d.a.o kề lên cổ .
Lục Quang Tễ lập tức kéo tôi ra phía sau bảo vệ.
Tên tội phạm gào lên:
“Đều tại mày! Ba mẹ tao mới bị bắt!”
Anh nhíu mày:
“Cậu là con trai của Trương Đại Căn và Vương Thúy?”
“Phải! Nên tao cũng muốn mày nếm mùi mất người thân!”
Hắn lạnh, d.a.o càng siết sát cổ Phùng Thuần Nhi.
“Lục Quang Tễ, trên tay tao là người mày nhất đúng không? Muốn nó sống thì lấy vợ mày đổi đi!”
Phùng Thuần Nhi gào:
“Quang Tễ, cứu em! Anh đừng quên, chính em đã cứu năm đó!”
Tên kia không biết phía sau hắn, có hai bảo vệ đang lặng lẽ áp sát.
Lục Quang Tễ chằm chằm con dao:
“Thả d.a.o xuống trước đã.”
Tên đó nhếch mép, giơ d.a.o định cắt.
“Được! Tôi đồng ý đổi!”
Anh hét lớn, thu hút toàn bộ sự ý của hắn.
Ngay sau đó, bảo vệ lao đến khống chế tên hung thủ. Một màn ẩu đả kịch liệt diễn ra.
———-
Lục Quang Tễ xoay người ôm chặt lấy tôi, vùi mặt tôi vào n.g.ự.c :
“Xin lỗi, Diệc Diệc! Vừa rồi tôi giả vờ chọn ta để đánh lạc hướng hắn.”
Tôi không chịu nổi dằn vặt trong lòng nữa, quyết định ra sự thật.
“Thật ra tôi chỉ là người đóng thế do ông , lương 5 vạn một tháng, mục tiêu là… chọc tức .”
Nắm tay Lục Quang Tễ siết lại rồi nới ra.
Anh thở dài:
“Tôi biết. Ngay từ đầu tôi đã biết. Nên tôi mới xuất hiện trong buổi phỏng vấn hôm đó.”
“Diệc Diệc, người mà em đã cứu bằng đèn pin năm đó… chính là tôi.”
“Không thể nào?”
Anh gật đầu:
“Nhưng họ không định bắt cóc tôi… mà là… cư;ỡng b;ứ;c.”
Lời khiến tôi c.h.ế.t sững.
“Hôm đó tôi cãi nhau với ông, trốn bảo vệ, cố ý đi vào ngõ tối. Gặp ngay cặp vợ chồng bị tâm thần.”
Một người bịt miệng, người kia thì… cởi quần .
Khi tuyệt vọng nhất, tôi – bé cầm đèn pin to đùng – xuất hiện, chiếu sáng cả con hẻm lẫn trái tim đang tối mịt của .
Lúc tỉnh lại, tôi đã biến mất.
Chỉ còn bức ảnh mờ trên camera, khiến cầu xin ông huy toàn bộ Lục thị tìm tôi
Từ sau vụ đó, cơ thể không thể chịu bất kỳ đụng chạm nào.
Nửa tháng sau, Phùng Thuần Nhi tìm đến.
Ban đầu, vẫn bị bỏng khi ta chạm vào.
Anh thử mọi cách, ám thị ta là ân nhân cứu mạng để có thể… nắm tay.
Nhưng nhiều hơn thì không thể.
Dù cho ta mọi thứ, ta vẫn phản bội. Anh đề nghị chia tay.
4 năm qua, chỉ cần không phải là tái hợp, mọi cầu ta đưa ra đều đồng ý.
Thậm chí tặng cả Tinh Xán cho – món quà cuối cùng. Mạng đổi lấy 10 tỷ cũng không hối tiếc.
Giờ đây, tôi bằng ánh mắt dịu dàng vô hạn:
“Lúc em xuất hiện, tôi liền muốn ở gần em mãi không rời.”
“Diệc Diệc, tôi còn giấu em một chuyện. Hôm bàn chuyện với bà ngoại xong, tôi đã lấy kết quả xét nghiệm của bà.
Tối đó, tôi đến gặp bác sĩ hàng đầu của Giang Thành.”
Tôi lo lắng hỏi:
“Bác sĩ sao?”
“Ông ấy tôi lo quá, ung thư tuyến giáp… không ảnh hưởng nhiều đến tuổi thọ.”
Tôi vui mừng nhảy cẫng:
“Thật không? Lục Quang Tễ, thật không?”
Anh gật đầu.
“Diệc Diệc, em đồng ý tôi chứ?”
Tôi đắm chìm trong đôi mắt chan chứa thương ấy, khẽ gật đầu.
[Phiên ngoại]
Sau đám cưới, Lục Quang Tễ kiện Phùng Thuần Nhi và Phùng Thành vì tội lừa đảo.
Do số tiền chiếm đoạt quá lớn, tài sản lại bị tiêu xài sạch, không thể bồi thường.
Phùng Thuần Nhi lĩnh án 5 năm, Phùng Thành là chủ mưu bị 8 năm tù.
Bạn thấy sao?