Tiểu Hoa cũng không nhịn nữa:
— “Từ Lan, mình đang chuyện với Diệc Diệc, liên quan gì đến cậu? Cậu ơn bớt tồn tại một chút không?”
Con rối số 1 lập tức nhảy dựng lên:
— “Trương Tiểu Hoa, cậu chuyện với Lan Lan kiểu gì ? Không nhờ ấy, bọn cậu ăn ở nơi sang trọng thế này à?”
Con rối số 2 tiếp lời:
— “Đúng đấy, Lan Lan bỏ tiền đã nhiều rồi mà còn không bịt nổi cái mồm các cậu sao?”
— “Đủ rồi!”
Thầy Trương nghiêm mặt:
— “Chúng ta đã thống nhất chia tiền đều từ trước. Lòng tốt của Từ Lan chúng tôi xin nhận, không cần đâu.”
Từ Lan nhếch mép, nụ lạnh tanh:
— “Thầy Trương, thầy có biết bữa nay mỗi người tốn bao nhiêu không? Trần Diệc Diệc là đứa mồ côi đấy, liệu có đủ tiền trả không?”
Đôi mắt lạnh lùng của Lục Quang Tễ lập tức chằm chằm vào Từ Lan:
— “Đến ăn ở nhà mình mà còn phải trả tiền sao?”
Từ Lan trợn tròn mắt :
— “Anh… gì cơ?”
Rồi quay sang tôi, giễu cợt:
— “Trần Diệc Diệc, chẳng lẽ cậu kiếm đâu ra một tên thần kinh trai à?”
Sắc mặt Lục Quang Tễ càng trở nên điềm tĩnh:
— “Vị hôn phu của tên gì?”
Từ Lan khinh khỉnh đáp:
— “Lý Kiệt, sao? Anh định đuổi việc ấy chắc? Anh tưởng Tinh Xán là công ty nhà chắc?”
Thì… đúng là công ty nhà ấy thật.
Lục Quang Tễ rút điện thoại:
— “Tống Phi, bên cậu có phó giám đốc tên Lý Kiệt phải không? Báo với ta khỏi cần đi nữa, cứ theo luật mà đền bù.”
— “Lý do?”
Anh liếc tôi một cái:
— “Vì ta khiến tôi không vui.”
Chuẩn! Muốn đổ vạ thì chỉ có tổng tài nhà mình là đỉnh nhất!
30.
Sắc mặt Từ Lan lập tức trở nên khó coi, ta vẫn không chịu tin Lục Quang Tễ thật sự có quyền lực đến thế.
Vừa định mở miệng châm chọc, điện thoại ta liền đổ chuông.
Cô ta nở nụ rạng rỡ, nghe máy:
— “Anh à, vừa nãy có một tên thần kinh ở đây định…”
Thế càng nghe, ánh mắt ta càng hoảng loạn:
— “Anh… xin lỗi, em thật sự không biết… Alo? Alo?”
Cúp máy xong, Từ Lan bước thẳng đến trước mặt Lục Quang Tễ, hoàn toàn mất đi vẻ kiêu căng lúc trước, ánh mắt đáng thương :
— “Lục tổng, xin lỗi , tôi thật sự không biết điều, mong đừng sa thải Lý Kiệt…”
Vừa , ta còn định vươn tay ra bám lấy cánh tay .
Tôi lập tức gạt tay ta ra:
— “Đừng chạm vào ấy!”
Từ Lan lườm tôi một cái, rồi lại định giở trò, lần nữa đưa tay ra muốn nắm lấy tay Lục Quang Tễ:
— “Lục tổng, muốn tôi gì cũng …”
Tôi không hai lời, cầm cốc nước trên bàn hắt thẳng vào mặt ta:
— “Từ Lan, trước mặt bao nhiêu học thế này, còn biết xấu hổ là gì không?”
Từ Lan sững người ba giây, rồi phản ứng lại — vung tay tát tôi một cái.
— “Đừng đụng vào ấy!” — tay ta bị Lục Quang Tễ siết chặt, không thể nhúc nhích.
Các học xung quanh vội vàng đứng dậy can ngăn, tách ta khỏi chúng tôi.
— “Lục… Lục Quang Tễ, không sao chứ?” — ai đó lo lắng hỏi.
Chỉ trong chốc lát, sắc mặt Lục Quang Tễ đã trắng bệch vì đau.
Anh khẽ giấu bàn tay ra sau lưng, lắc đầu.
31
Tôi chào tạm biệt thầy Trương và Tiểu Hoa, rồi đưa Lục Quang Tễ rời khỏi.
Nhìn những vết bỏng phồng rộp chi chít trên tay , lòng tôi không khỏi nghèn nghẹn:
— “Lục tổng, để tôi đưa đến bệnh viện nhé?”
Anh cụp mắt, hàng mi khẽ run lên, ánh như lạc đi đâu đó:
— “Không cần đâu, trong phòng tôi có thuốc trị phỏng.”
— “Diệc Diệc, em có thể bôi giúp tôi không? Một tay… hơi bất tiện.”
— “Tất nhiên rồi!” — tôi gật đầu cái rụp.
Vừa về tới phòng , tôi liền vội vàng lục tìm lọ thuốc bôi, nhẹ nhàng thoa lên tay .
— “Xè…”
Tôi hốt hoảng ngẩng lên , chỉ thấy sắc mặt trắng bệch, như đang cố nhịn cơn đau.
— “Đau lắm à? Xin lỗi nhé, tôi đã nhẹ tay hết sức rồi mà…”
— “Diệc Diệc… đau quá…”
Không biết có phải ảo giác không, tôi lại nghe một chút… nũng nịu trong âm cuối của câu đó.
Tôi như bị ma xui quỷ khiến, khẽ nâng tay lên, đưa lên miệng nhẹ nhàng thổi.
Ánh mắt Lục Quang Tễ lúc này, sâu thẳm mà mãnh liệt, thẳng vào tôi.
Tôi có cảm giác… huống hiện tại có gì đó sai sai, lại chẳng rõ sai ở đâu.
Tôi nín thở, không dám vào mắt , mặt thì đã đỏ bừng lên như vừa bị luộc qua.
Giọng ngày càng dịu dàng, như có một lớp tơ mỏng phủ lên từng chữ:
— “Diệc Diệc… em có thể kể cho tôi nghe chuyện em dùng đèn pin cứu người năm đó không?”
— “Hả? Hay là thôi đi, chuyện này ngoài Trương Tiểu Hoa ra thì chẳng ai tin tôi đâu.”
Tôi không biết tại sao, tôi không muốn thấy ánh mắt nghi ngờ từ Lục Quang Tễ.
— “Diệc Diệc, tôi tin em.” Giọng khàn khàn.
— “Hồi học cấp hai, làng em vẫn chưa có đèn đường. Tiểu Hoa mua một cái đèn pin siêu sáng, gắn lên xe đạp, ngày nào cũng khoe. Em thấy , nên khi lên Giang Thành, cũng năn nỉ dì mua cho một cái còn sáng hơn.”
Tôi đưa tay minh họa, kích cỡ cỡ bằng miệng bát.
— “Mới mua về, em suốt ngày cầm đèn pin rọi vào mấy con hẻm tối gần nhà dì. Một hôm tối muộn, em rọi vào một con hẻm sâu thì thấy hai người lớn đang lôi kéo một đứa trẻ. Đứa bé giãy giụa, miệng thì bị một người bịt lại.
— “Hai tên đó bị ánh đèn chiếu thẳng vào cũng sợ đến run lên, vẫn chưa chịu buông đứa nhỏ ra. Em liền hét toáng lên: ‘Cháy nhà rồi!’, ‘Ngoại bị bắt tại trận!’, ‘Có người không mặc quần!’, ‘Có người phát tiền kìa!’…”
Tôi tự hào:
— “Em nghĩ, hét ‘cứu mạng’ thì chưa chắc người ta chạy ra nhanh bằng mấy câu đó.”
— “Quả nhiên, chẳng mấy chốc đã có người ùa ra. Có người tưởng cháy, có người hóng chuyện. Hai tên bắt cóc sợ quá bỏ chạy. Chút nữa thì cảnh sát cũng tới. Dì em nghe phong thanh nên vội vàng gọi em về. Thấy người ta báo cảnh sát rồi nên em cũng không ở lại.”
— “Có phải nghe rất hoang đường không?” Tôi hơi lúng túng, Lục Quang Tễ chằm chằm.
— “Vậy… nếu em thật sự đã cứu người, sao lại bỏ đi? Biết đâu người đó muốn cảm ơn em thì sao?”
Thấy trong mắt không có chút giễu cợt nào, chỉ có nghi hoặc, tôi mới yên tâm.
— “Vì hoàn cảnh gia đình em… Dì em từ nhỏ đã dặn, đừng lo chuyện bao đồng. Bảo vệ bản thân là quan trọng nhất.”
Lục Quang Tễ thấy tôi không muốn tiếp, cũng không hỏi thêm nữa.
Sáng sớm hôm sau, tôi bị tiếng điện thoại đánh thức.
Ngái ngủ bắt máy:
— “Alo, tổng tài, có phải cần em đưa đi họp không?”
— “Cuộc họp họp xong rồi. Em đi ăn sáng đi, chúng ta về Giang Thành.”
Tôi liếc màn hình điện thoại, đã 9 giờ 30 sáng.
Haiz… công việc thế này, nghỉ cũng chẳng tiếc. Căm giận bản thân!
Trên đường về, vẫn là Lục Quang Tễ lái xe. Thậm chí còn chuẩn bị cả đồ ăn vặt cho tôi.
Hu hu hu… lương tâm tôi sắp không chịu nổi nữa rồi.
— “Diệc Diệc, tối nay có rảnh không? Ăn tối với tôi nhé.” Giọng có chút nhẹ bẫng.
— “Tối nay á?”
— “Ừm, tôi có chuyện muốn với em.”
— “Ừm.” Tôi ậm ừ đáp lại.
Không lẽ… cuối cùng đại tổng tài cũng chịu hết nổi tôi, định đuổi việc?
Xe dừng thẳng dưới tầng hầm của Tinh Xán.
— “Diệc Diệc, tôi phải gặp Tống Phi trao đổi chút việc. Em lên văn phòng tôi chờ đi, tôi đưa em lên trước.”
Tôi có ảo giác… hình như người tổng tài là tôi chứ không phải ấy.
…
Bạn thấy sao?