Vô Tình Cứu Được [...] – Chương 6

Chương 6: Tôi đã có trai

Tôi nuốt nước bọt:

— “Lục tổng, muốn hỏi gì?”

Lục Quang Tễ từ từ hạ vách ngăn giữa ghế lái và ghế sau:

— “Trần Diệc Diệc, lớn lên ở Tuế Thành à?”

— “Vâng~”

— “Trước đây có từng đến Giang Thành không?”

— “Có chứ, dì tôi lấy chồng ở Giang Thành.”

Lục Quang Tễ hỏi dồn:

— “Thế có từng trải qua chuyện gì đặc biệt hay ý nghĩa ở Giang Thành không?”

Tôi suy nghĩ một chút:

— “Hình như… chẳng có gì đặc biệt cả…”

Nghe tôi trả lời xong, toàn thân Lục Quang Tễ như chìm xuống, khí áp hạ thấp hẳn.

Cho đến khi về đến nhà ta, dẫn tôi tới phòng khách tầng một, liền lên thẳng tầng hai.

Đúng là tổng tài nắng mưa thất thường~

Sáng hôm sau, tôi mắt díp lại, mí nặng như cần cẩu kéo không nổi.

Lục Quang Tễ đành chấp nhận số phận, tự ngồi vào ghế lái.

Còn tôi ngủ một lèo đến tận cửa công ty chi nhánh ở Tuế Thành.

Có lúc, ngay cả tôi cũng cảm thấy Lục Quang Tễ đúng là “thằng ngốc có tiền” — tài xế về, cuối cùng vẫn phải tự lái.

Nhưng chuyện này chẳng liên quan gì đến tôi!

Tôi chỉ là công cụ nhận tiền để “vai phản diện” mà thôi.

Sáu giờ tối, tôi và Lục Quang Tễ đang thủ tục nhận phòng tại sảnh khách sạn ở Tuế Thành.

Bỗng có vài bóng người quen thuộc bước tới.

— “Ôi chao~ chẳng phải con hùng, Trần Diệc Diệc sao?”

Tôi quay đầu lại, không ngờ lại gặp mấy học cấp hai.

Chính xác hơn là… những kẻ từng có ý định bắt nạt tôi.

May mà lúc đó bà ngoại tôi “m á u mặt”, lại thêm thầy tốt, cuối cùng bọn họ không tôi.

Tôi ngoảnh mặt đi, chẳng buồn để ý.

— “Trần Diệc Diệc, đúng lúc bọn lớp 9-3 tụ họp, cậu cũng tới đi!” — người chính là đại ca cầm đầu nhóm bắt nạt ngày xưa: Từ Lan.

— “Yên tâm đi, biết cậu mồ côi không có tiền chia bill. Hôm nay chi phí tụ họp, đại ca Từ Lan bao trọn.”

Từ Lan thấy tôi vẫn không muốn gì, bèn tiếp tục:

— “Hôm nay thầy Trương cũng đến đó. Hồi trước thầy quan tâm cậu như thế, chẳng lẽ không đến chào hỏi một câu?”

Nghe đến thầy Trương, tôi quả thực do dự.

Nếu không nhờ thầy Trương năm đó quan tâm, quãng thời gian cấp hai của tôi chắc thê thảm lắm.

Sau đó tôi đi học đại học xa, rồi còn dịch bệnh, ít về quê. Đúng là nên đi thăm thầy một chuyến.

Tôi quay sang Lục Quang Tễ, định bảo lên phòng trước, mình đi chào thầy.

Nhưng chưa kịp , Lục Quang Tễ đã lên tiếng:

— “Đi thôi, dẫn tôi đi gặp thầy giáo của .”

28,

Vừa bước vào phòng bao, tôi và Lục Quang Tễ thấy thầy Trương vẫn chưa tới.

Hai chúng tôi vừa ngồi xuống, mấy kẻ từng bắt nạt tôi đã liếc mắt ra hiệu cho nhau, không biết lại định giở trò gì.

— “Trần Diệc Diệc, đây là trai cậu à?”

Tôi còn chưa kịp phủ nhận, Lục Quang Tễ không biết lên cơn gì mà… lại khẽ gật đầu.

Sắc mặt mấy người kia ngay lập tức thay đổi.

Con rối số 1 bên cạnh Từ Lan lập tức chen vào:

— “Bạn trai cậu đẹp trai thế này gì chứ? Trời ơi~ chẳng lẽ là…”

Nói xong còn bộ che miệng rất khoa trương.

— “Tôi hiện đang trong ngành phim ảnh.”

Tôi trừng mắt Lục Quang Tễ — đường đường là tổng tài, đáp lời mấy người này gì chứ?

Từ Lan châm điếu thuốc, bắt chéo chân, mặt mũi đầy vẻ mỉa mai:

— “Giờ cái đám mèo ba chân nào cũng bảo mình trong ngành giải trí.”

Con rối số 2 phụ họa theo ngay:

— “Đúng đấy! Vị hôn phu của Lan Lan phó giám đốc ở Tinh Xán, mà Lan Lan còn chẳng dám trai mình ngành này nữa là!”

Lục Quang Tễ gật gù suy nghĩ:

— “Vậy thì đúng là không tiện thật.”

— “Anh…”

Từ Lan tức đến nghẹn họng, đang định bật lại thì cửa phòng bao bật mở.

Thầy Trương và Trương Tiểu Hoa bước vào.

— “Diệc Diệc, cậu cũng đến à?”

Tiểu Hoa vui mừng reo lên khi thấy tôi.

— “Tiểu Hoa! Thầy Trương…”

Tôi vội vàng đứng dậy, ôm chầm lấy hai người.

Rượu vào ba vòng, bầu không khí bắt đầu trở nên ấm cúng, vui vẻ.

Trương Tiểu Hoa oán trách tôi không báo chuyện có trai.

Xin lỗi nhé Tiểu Hoa… chính tôi cũng mới biết hôm nay thôi.

— “Diệc Diệc, cậu còn nhớ cái đèn pin của tụi mình không? Hôm nay có đứa nhóc tới nhà tớ tanh bành cả rồi!”

Tiểu Hoa tức đến mức phải ôm n.g.ự.c trấn tĩnh lại.

— “Tám năm trôi qua, cuối cùng Trần Diệc Diệc tôi vẫn là đứa sáng nhất làng!”

Tôi ha hả.

— “Trần Diệc Diệc, cậu còn dám kể chuyện dùng đèn pin cứu người ở Giang Thành cơ à!”

Giọng Từ Lan sắc như d.a.o cắt, tan không khí dễ chịu trong phòng ăn.

— “Hồi ấy cậu mới mười lăm tuổi, cầm cái đèn pin soi vào đám buôn người rồi bảo chúng sợ quá bỏ chạy, thả luôn người à? Bao nhiêu năm rồi, chính cậu nghe lại còn thấy nực không?”

Tôi đang định đáp trả thì một ánh nóng rực quét tới.

Tôi quay đầu lại — là ánh mắt rực cháy của Lục Quang Tễ, tôi như … quái thú, còn thì là Ultraman .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...