9
Trình Hựu Gia ngẩng đầu lên, tia hy vọng trong mắt vụt tắt khi thấy người đến là Tống Oanh Tuyết.
“Cô ấy không phải mẹ tớ.”
“Cô ấy chỉ là của bố tớ thôi.”
Nụ nhiệt của Tống Oanh Tuyết bỗng trở nên gượng gạo.
Dù sao, trước đây Trình Hựu Gia vẫn luôn giới thiệu với giáo và bè rằng Tống Oanh Tuyết mới là mẹ của nó.
“Bố có việc bận nên đến muộn một chút, để chơi với con một lát không?”
“Con có thể coi như mẹ cũng không sao mà.”
“Trước đây chẳng phải con đã muốn Tuyết Nhi mẹ sao?”
Trình Hựu Gia siết chặt túi bánh, lùi lại vài bước để giữ khoảng cách:
“Không, ấy không phải mẹ của con.”
Trước đây, Trình Hựu Gia luôn nghĩ rằng Tống Oanh Tuyết là người tốt nhất thế giới, luôn chiều chuộng mọi đòi hỏi của nó, muốn gì là ta sẽ mua cho ngay.
Không giống như mẹ ruột của nó, mẹ lúc nào cũng quản hết chuyện này đến chuyện khác.
Mùa hè này không có mẹ bên cạnh, Trình Hựu Gia đã rất vui vẻ.
Nhưng khi bị đau răng, viêm dạ dày và cả cận thị, nó mới nhận ra ai mới thực sự là người tốt với mình.
Cam Cam chớp chớp mắt, thì thầm với tôi:
“Anh Trình Hựu Gia lạ thật.”
“Lần trước còn giành mẹ với con, giờ mẹ của ấy đến rồi mà ấy lại không nhận.”
Tôi vuốt phẳng nếp nhăn trên cổ áo của con bé:
“Cam Cam, mẹ sẽ dẫn con đi khởi nhé.”
“Dạ, chúng ta phải giành hạng nhất!”
Ngày hội thể thao kết thúc, Cam Cam giành ba huy chương vàng.
Con bé đứng trên bục nhận giải theo sự chỉ dẫn của giáo, chụp ảnh lưu niệm.
Nhiều phụ huynh tiến đến chúc mừng.
“Ông Hàn thật may mắn, con ông xuất sắc quá.”
“Đúng , bé còn giỏi hơn cả con trai.”
“Ông Hàn thật viên mãn cả về gia đình lẫn sự nghiệp.”
Hàn Thừa mỉm , ánh mắt dừng lại trên người tôi:
“Nhờ có vợ tôi dạy dỗ tốt.”
“Điều may mắn nhất trong đời tôi là gặp ấy.”
Biết rằng đây chỉ là lời khách sáo giữa người lớn, tai tôi vẫn không khỏi đỏ ửng.
Dưới ánh nắng, trên thảm cỏ xanh và những dải ruy băng sặc sỡ, Hàn Thừa khẽ vén những sợi tóc ướt đẫm mồ hôi của tôi ra sau tai, như thể đã thấu hiểu mọi suy nghĩ trong lòng tôi:
“Những lời tôi vừa đều là thật lòng.”
Tôi bối rối, còn thì tiếp tục , không hề nao núng:
“Vì thế, Dư Lê, em có muốn thử với tôi không?”
“Tôi đã em từ lâu, rất lâu rồi.”
“Có lẽ là từ kiếp trước.”
Cảm trong tôi lúc này thật khó để diễn tả.
Mặc dù không có sự chuẩn bị trước, tiềm thức của tôi lại cho rằng mọi thứ đang diễn ra đều là điều hiển nhiên.
Cảm giác giống như những bong bóng sâm panh nổ tung trong lòng, trái tim tôi ngập tràn niềm vui.
Có điều gì đó ở Hàn Thừa luôn thu hút tôi, và vào khoảnh khắc này, sức hút đó đã lên đến đỉnh điểm.
Lời tỏ bình thản, tự do và chân thành này thực sự đã chạm đến trái tim tôi.
Như thể tất cả xung quanh dần tan biến, thế giới này chỉ còn lại hai chúng tôi.
Tôi đang định mở miệng thì tiếng loa phát thanh đột ngột vang lên, lẫn trong tiếng ồn ào của điện tử.
Có vẻ ai đó đã vô va vào micro trên bàn âm thanh.
“Tránh ra! Tôi tìm mẹ, đừng theo tôi nữa.”
“Cô tôi đau đấy.”
“Đồ đàn bà xấu xa, cút đi.”
Giọng the thé của Trình Hựu Gia vang vọng qua micro, bị bóp méo và khuếch đại.
Bạn thấy sao?