12
“Chủ nhân! Chủ nhân!”
“Chủ nhân, tỉnh dậy đi!”
“Bên ngoài trời đã sập rồi! Nếu không tỉnh, tất cả chúng ta sẽ gặp rắc rối!”
Hệ thống đã lâu không xuất hiện, giờ đây vang lên trong đầu tôi với âm thanh báo điên cuồng.
Mi mắt tôi nặng như chì, giống như đã bị nhúng vào nước, không cách nào mở ra .
Tôi chỉ có thể dùng chút ý thức yếu ớt để giao tiếp với hệ thống.
“Có chuyện gì …?”
“Trời ơi, cuối cùng cũng có phản ứng rồi. Nếu không cố gắng tỉnh lại, Hàn Thừa sẽ hoàn toàn hắc hóa, và hiện giờ ấy đã vỡ giới hạn 100% rồi, bắt đầu phản kháng hệ thống chính!”
Giọng của hệ thống ngắt quãng như thể tín hiệu bị nhiễu.
“Sao ấy lại hắc hóa?”
Tôi cố gắng suy nghĩ không nhớ điều gì bất thường.
“Hàn Thừa vốn dĩ là phản diện mà!”
“Hu hu hu hu hu, tôi sắp không chịu nổi nữa.”
“Không còn cách nào khác, chủ nhân, phải nghe tôi đây.”
Giọng hệ thống lúc lớn lúc nhỏ, hoàn toàn hỗn loạn.
“Thực ra, trước khi xuyên sách, đã gặp tai nạn và c.h.ế.t rồi. Tôi đã truyền đến đây và xóa đi một số ký ức quan trọng của .”
“Hàn Thừa chính là chồng ở thế giới thực. Sau khi an táng xong, ấy đã tự sát để đi theo .”
“Tôi đã phát hiện ra ấy mang một mãnh liệt và hoàn toàn phù hợp với cầu của người lựa chọn, vì tôi đã đưa ấy vào hệ thống. Anh ấy đã hoàn thành hơn 3.000 nhiệm vụ ở các thế giới nhỏ trong vòng mười năm, chúng tôi không ngờ rằng tất cả đều là giả dối.”
“Trong mỗi thế giới nhỏ, ấy đều giấu bug để đe dọa hệ thống chính, cầu ở bên cạnh . Đó cũng là lý do vì sao dù thất bại trong nhiệm vụ, tôi vẫn không đưa ra bất kỳ hình nào. Đều là do Hàn Thừa âm thầm bảo vệ .”
Những ký ức bị phong ấn từ từ trở lại.
Tim tôi đau nhói.
“Căn bệnh kỳ lạ không tìm ra nguyên nhân của ấy…”
“Thực ra đó là điện giật mà hệ thống chính đã giáng xuống ấy. Vì Hàn Thừa nắm giữ mạng sống của 3.000 thế giới nhỏ, nên hệ thống chính không thể tiêu diệt ấy ngay lập tức. Nhưng với tư cách là nam phụ, mỗi khi của ấy dành cho gia tăng, ấy sẽ bị trừng .”
“Hệ thống chính thực ra đã thương lượng với ấy, chỉ cần ấy chịu sửa chữa lỗi lầm thì sẽ tha thứ. Nhưng ấy thà chịu đựng đau khổ cũng không muốn rời xa .”
“Khi hôn mê, ấy đã hoàn toàn mất kiểm soát. Chủ nhân… ơ ơ ơ ơ ơ…”
Tín hiệu của hệ thống đột ngột biến mất.
Tôi nhớ lại lời tỏ của Hàn Thừa, nước mắt lăn dài trên má.
Hóa ra, ấy thực sự đã tôi từ kiếp trước.
Âm thanh bên tai dần trở nên rõ ràng.
“Bác sĩ! Cô ấy có phản ứng rồi.”
“Chuẩn bị máy khử rung tim.”
“Tăng điện, nhanh lên!”
Tôi từ từ cử các ngón tay và chậm rãi mở mắt.
“Hàn Thừa… Em .”
Hàn Thừa run rẩy ôm lấy tôi:
“Anh biết, biết.”
Tôi cố gắng nhếch môi nở một nụ yếu ớt:
“Em cũng đã từ kiếp trước.”
Mắt Hàn Thừa ngập tràn hạnh phúc, người đàn ông luôn điềm tĩnh bỗng nhiên đỏ hoe mắt.
“Điều đó, cũng biết.”
(HẾT CHÍNH VĂN)
Ngoại truyện
Vì lười chuyển nhà,
Chúng tôi quyết định sống luôn trong cuốn sách này.
Hệ thống chính đã bị hủy, Hàn Thừa thay thế và trở thành người nắm giữ trật tự.
Mỗi ngày, niềm vui của chúng tôi là phân nhiệm vụ cho các cặp đôi để họ tái hợp trong thế giới này.
Tống Oanh Tuyết bị bỏ tù vì tội cố ý thương tích.
Sau nửa năm, ta đột ngột c.h.ế.t trong tù.
Khi xem tin tức, tôi vẫn còn ngạc nhiên:
“Sao lại đột nhiên bị bệnh nhỉ…”
Hàn Thừa đút cho tôi một quả dâu tây, thản nhiên:
“Ai biết , có lẽ là quả báo.”
“Không phải chứ?”
Tôi nghi ngờ Hàn Thừa.
Dù sao thì Trình Ký Xuyên cũng bị ấy đẩy vào một thế giới tu tiên, phải chịu đựng những đau khổ không tưởng.
“Sao có thể, đã hứa với em rồi, sẽ không lợi dụng chức vụ để tư lợi.”
“Vậy thì tốt.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Nhưng quả báo thì là một phần của kịch bản, chúng ta phải truyền bá giá trị tích cực chứ, không tính là tư lợi đâu.”
“Hửm?”
Sao tôi càng nghe càng thấy không ổn thế này?
Tiếng gõ cửa vang lên,
“Ông chủ, đây là tài liệu cần.”
“Ừ.”
Tôi người đưa tài liệu, khuôn mặt trông quen thuộc, liền chậm rãi lên tiếng:
“Khoan đã.”
Hàn Thừa “ầm” một tiếng đóng cửa lại.
“Sao , bà xã?”
“Lần đó hệ thống phát thanh bị mở, là do sai người đúng không, chỉ chờ Trình Ký Xuyên không còn mặt mũi gặp em nữa. Tôi thấy người này hình như đã gặp ở đâu rồi.”
Hàn Thừa ôm lấy eo tôi, vùi đầu vào cổ tôi, khẽ cọ cọ.
“Bà xã, muốn.”
“Đừng đánh trống lảng, sao trước đây em không phát hiện lại thâm độc như . Lần đầu gặp Cam Cam đã gọi em là mẹ, có phải cũng do sắp xếp không?”
“Chuyện sớm muộn thôi, chỉ là giúp con bé nhận ra sớm hơn một chút.”
“Hàn Thừa, miệng thật cứng.”
Hàn Thừa đẩy tôi ngã xuống ghế sofa, khẽ :
“Còn thứ cứng hơn nữa, muốn thử không?”
(HẾT)
Bạn thấy sao?