1
Tôi đứng bên vệ đường, hít sâu một hơi.
Điện thoại của tôi hết pin rồi.
Trình Ký Xuyên dẫn con trai đi bệnh viện thăm Tống Oanh Tuyết bị thương. Chắc họ bận lo lắng cho ta nên chẳng nhớ đến tôi.
Tôi chỉ có thể đi dọc theo con đường quanh núi, hy vọng gặp xe nào đó cho tôi quá giang.
Vừa đi vài bước, một bé mặc váy công chúa xuất hiện, kéo theo chiếc vali nhỏ, trông vô cùng bực bội.
Khi ánh mắt chúng tôi gặp nhau, đôi mắt bé sáng rực lên, rồi chạy bổ về phía tôi.
“Mẹ ơi! Cuối cùng con cũng tìm thấy mẹ rồi!”
Cô bé kiễng chân lên, ôm chặt lấy eo tôi không buông.
“Hu hu hu, Cam Cam chờ mẹ lâu lắm rồi.”
“Con cứ nghĩ mẹ đã bỏ rơi con.”
Vừa , bé lại òa khóc.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt, trông thật đáng thương.
Tôi ngơ ngác, vội ngồi xuống lau nước mắt cho bé:
“Bé con, sao con lại ở đây một mình? Bố mẹ con đâu?”
“Con nhận nhầm người rồi, không phải mẹ con.”
Cô bé ngừng khóc trong giây lát, rồi sau đó lại khóc còn dữ dội hơn.
Trái tim tôi như tan chảy, đành ôm lấy bé, dỗ dành:
“Đừng khóc, đừng khóc nữa.”
Cô bé ôm lấy mặt tôi, hôn một cái, nước mắt lưng tròng :
“Vậy mẹ hứa sẽ không bao giờ bỏ rơi Cam Cam nữa nhé!”
Cô bé tôi với ánh mắt đáng thương, chuẩn bị sẵn sàng khóc to thêm lần nữa.
Ngay lúc đó, Hàn Thừa bước đến và chứng kiến cảnh này.
“Cam Cam, nếu con còn chạy lung tung nữa, thử xem bố sẽ gì.”
Anh ta lạnh lùng , giọng đầy cảnh cáo.
“Con không cần! Con muốn ở cùng mẹ!”
Cam Cam ương bướng, xong liền vùi đầu vào n.g.ự.c tôi.
Ánh mắt Hàn Thừa dừng lại trên người tôi, hơi sững lại:
“Cô Dư, sao lại ở đây?”
Tôi cũng ngẩn người:
“Tôi… điện thoại hết pin, không gọi xe, nên đành đi bộ xuống núi.”
“Cô bé là con của à?”
Hàn Thừa xoa xoa thái dương:
“Xin lỗi, con bé không hiểu chuyện, tự ý bỏ nhà đi, phiền rồi.”
Cam Cam ngay lập tức thì thầm bên tai tôi:
“Mẹ ơi, Cam Cam rất ngoan, thật sự rất ngoan.”
“Chỉ là con quá nhớ mẹ thôi.”
“Bố lúc nào cũng sẽ dẫn con đi gặp mẹ, lần nào cũng chẳng thành. Rõ ràng là bố sai, Cam Cam mới ngoan.”
Giọng đáng của bé khiến tôi bật , quên mất phải truy cứu vì sao bé lại nhận nhầm tôi thành mẹ.
“Bé con, con tên là Cam Cam phải không?”
“Trùng hợp thật, thích nhất là quả cam và cũng thích màu cam nữa.”
“Không sao đâu, Hàn tiên sinh.”
Hàn Thừa định đưa tay đón lấy bé, Cam Cam bám chặt như con gấu koala, nhất quyết không chịu xuống.
Sau một hồi giằng co, Hàn Thừa bất lực : “Cô Dư, chúng ta có thể chuyện riêng một chút không?”
Tôi bé trong lòng, lúc này đang mím môi, chuẩn bị khóc đến nơi, nhẹ nhàng :
“Con có thể xuống đây một chút không? Mẹ hứa sẽ không đi đâu.”
“Được thôi.”
Ngoài dự đoán, Cam Cam nghe lời tôi, ôm búp bê đứng ngoan ngoãn bên vệ đường.
Hàn Thừa xé một tờ chi phiếu, nhẹ giọng :
“Nếu không phiền, tôi muốn nhờ đóng giả vợ tôi một thời gian. Cô có thể đưa ra giá, bao nhiêu cũng . Cam Cam là đứa trẻ tôi nhận nuôi từ nhi viện, con bé còn nhỏ, tôi không đành lòng cho nó biết sự thật rằng mẹ ruột nó đã mất.”
Bạn thấy sao?