Vợ Thuê Phòng Cùng [...] – Chương 8

“Nó rất thích con, các con không nghĩ lại sao?”

Thích tôi ư? Có lẽ tôi sẽ hạnh phúc nếu chuyện này diễn ra cách đây vài tuần.

Nhưng bây giờ, tôi đã hết hy vọng rồi.

“Xin lỗi bác .”

“Con và ấy, thực sự đã kết thúc rồi.”

Chào tạm biệt bác xong, tôi lái xe về nhà.

Trước cửa nhà, có một bóng người mờ mờ ngồi ở đó.

Sau khi rõ mặt, tôi mới nhận ra người kia là Lâm Tử Nhạn.

Cô ta có vẻ như đã say, khuôn mặt hơi đỏ, tay cầm chai rượu.

Tôi chưa bao giờ thấy ta lôi thôi thế này.

Nghe tiếng , Lâm Tử Nhạn nheo mắt tôi.

Ngay sau đó, mắt ta sáng lên như tìm thấy báu vật, bất ngờ đứng dậy lao về phía tôi.

“Phó Thanh Ngôn, em đợi lâu lắm rồi, sao bây giờ mới đến.”

Giọng mang chút nũng nịu của đối phương khiến tôi đứng ngẩn ra.

Bởi vì đã lâu tôi không nghe thấy người này chuyện với tôi bằng giọng như .

Tôi dùng tay đẩy đầu Lâm Tử Nhạn ra, kéo giãn khoảng cách.

Nhưng đột nhiên, ta lại gào khóc:

“Anh còn giận em sao?”

“Tại sao thay đổi? Anh trước đây không phải như .”

Nửa tỉnh nửa say, người trước mặt thở dài, nghẹn ngào hỏi tôi.

Tôi bước tới cửa lấy chìa khóa ra, vặn tay nắm cửa rồi :

“Tôi đã thay đổi rồi, chỉ là không còn em nữa.”

“Từ ngày Thất Tịch đó, Lâm Tử Nhạn, tôi đã hoàn toàn hết hy vọng về em.”

Tôi mở cửa, chưa kịp bước vào, một đôi tay đã ôm chặt lấy tôi.

“Hôm đó, em thực sự không có gì với ta.”

“Là Giang Tử Thần say rượu nôn lên người em nên em mới thay quần áo, em sợ nghĩ nhiều nên...”

Cô ta vừa vừa khóc, lòng tôi chùng lại, hất tay ta ra.

Giọng tôi lạnh lùng:

"Lâm Tử Nhạn, chúng ta căn bản không thích hợp. Những gì chúng ta cho nhau chưa bao giờ là tương xứng."

"Hết lần này đến lần khác. em không hề đặt tôi vào lòng. Những việc này đủ để chứng minh em hoàn toàn không tôi."

Không khuôn mặt đẫm nước mắt thê thảm của Lâm Tử Nhạn, tôi khẽ thở dài.

"Trời đã tối, tôi cũng vừa gặp mẹ em. Bây giờ tôi sẽ gọi bà ấy đến đón em."

"Em tự đi xuống đi."

Khi cánh cửa đóng lại, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng không còn đè nặng khiến tôi không thở nổi nữa.

Sau đó tôi vẫn đi như thường lệ, điểm khác biệt duy nhất là....

Mỗi ngày, đều có người gửi hoa đến công ty tôi.

Đồng nghiệp còn rằng, tôi có vận đào hoa, vừa chia tay đã có người theo đuổi.

Tôi chỉ rồi chia hoa cho các đồng nghiệp nữ.

Để không lãng phí, tôi còn đặt những bông hồng còn lại ở góc văn phòng.

Nhưng dù tôi có thế nào với Lâm Tử Nhạn, ta vẫn kiên quyết gửi hoa mỗi ngày.

Vào ngày sinh nhật của tôi, các đồng nghiệp đã cùng nhau ăn tối để chúc mừng tôi.

Không lâu sau, trời bắt đầu có tuyết rơi đầu mùa.

Trưởng nhóm đưa tôi, người đang hơi say, về tới dưới nhà.

Vừa xuống xe, tôi đã thấy Lâm Tử Nhạn.

Cô ta mặc áo khoác dài, hà hơi ấm vào bàn tay lạnh buốt.

Tay cầm một chiếc bánh kem, bước đi qua lại.

Có lẽ là tuyết dần nhiều, tôi cảm thấy tầm dần mờ đi.

Trùng khớp với hình ảnh trong ký ức.

Tôi như thấy chính mình.

Sinh nhật năm ngoái, bởi vì muốn chúc mừng cùng Lâm Tử Nhạn, tôi đã trang trí phòng một cách kỹ lưỡng.

Nhưng đợi mãi, đợi đến 12 giờ đêm hôm đó, ta vẫn chưa đến.

Tôi đội tuyết đứng dưới nhà chờ, suốt một giờ đồng hồ.

Đến 12 giờ đêm, Lâm Tử Nhạn mới nhắn tin cho tôi:

"Xin lỗi, em bận quá nên quên mất."

"Lần sau em sẽ bù cho ."

Tôi đứng một mình trong tuyết, chằm chằm vào màn hình không thể tỉnh lại.

Cho đến khi cái lạnh dần xâm nhập vào cơ thể, tôi mới cứng nhắc bước về hướng cửa nhà.

Khoảnh khắc đó, trái tim tôi như bị lưỡi dao băng cắt nát.

Trời rất lạnh, lòng còn lạnh hơn.

Miệng nhếch lên một nụ , tôi loạng choạng đi về phía Lâm Tử Nhạn, dự định sẽ phớt lờ đối phương.

Khi thấy tôi, ta ban đầu ngạc nhiên vui mừng, rồi chuyển sang giận dữ.

“Phó Thanh Ngôn!!”

Cô ta lại hét lên, tôi vẫn tiếp tục đi.

“Phó Thanh Ngôn!!”

Lâm Tử Nhạn chạy theo, nắm lấy áo khoác của tôi.

Tôi giật mạnh tay, vô rơi chiếc bánh kem trong tay đối phương xuống đất.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...