“Studio của họ lần này nhận một dự án triển lãm, công ty chúng ta cũng muốn mở rộng dự án và chuẩn bị tham gia hợp tác. Cho nên tôi muốn cử cậu đi trao đổi.”
Nghe trưởng nhóm xong, tôi mới nhớ đúng là có chuyện đó.
Gần đây, Lâm Tử Nhạn đúng là đang bận rộn với dự án triển lãm.
Sau khi tốt nghiệp chuyên ngành thiết kế nghệ thuật, ta tự mở studio.
Chuyên nhận các dự án triển lãm, phù hợp với sở thích của bản thân.
Trùng hợp là vài ngày trước, dự án mà công ty tôi nhận là triển lãm tranh nghệ thuật do nhiều công ty phối hợp tổ chức.
Studio của Lâm Tử Nhạn cũng tham gia hợp tác.
Vì , lãnh đạo muốn tận dụng mối quan hệ của tôi, để tôi đi gặp gỡ trao đổi với Lâm Tử Nhạn.
Dù trong lòng không muốn, tôi vẫn đồng ý.
Lái xe nửa tiếng, tôi đến dưới tòa nhà công ty của Lâm Tử Nhạn.
Vừa bước vào cửa, tôi đã thấy Giang Tử Thần trước thang máy.
Hắn ta đi thang máy trước tôi một bước, tay còn ôm một bó hoa hồng đỏ.
Tôi biết ý nên chậm lại, chuẩn bị đi thang máy kế tiếp.
Trong tầm mắt, tôi vô lướt qua, lần này đầu óc tôi trống rỗng.
Tôi thấy chiếc cà vạt trên áo sơ mi của đối phương, thân hình khựng lại.
Một cảm giác đau xót xuất hiện trong lòng.
Chiếc cà vạt đỏ mà tên đó đang đeo là do tôi chọn.
Tôi cứ nghĩ rằng đó là quà sinh nhật Lâm Tử Nhạn chọn cho tôi.
Khi đó, ta hỏi tôi con trai thích quà gì.
Tôi trả lời: “Đồng hồ, giày, đều .”
Nhưng những thứ đó quá đắt, nên tôi thêm:
“Thực ra, cà vạt cũng , tặng cà vạt cũng thể hiện mối quan hệ thân thiết.”
Nghe , Lâm Tử Nhạn mỉm.
Không ngờ món quà sinh nhật mà tôi mong chờ lại nằm trên người kia.
Lòng tôi đắng ngắt, khi tỉnh táo lại, thang máy thứ hai đã đến.
Lên tầng 3, tôi bước vào cửa studio của Lâm Tử Nhạn, tiến đến quầy lễ tân.
“Cô không nghĩ Giang tổng có ý với chị Lâm của chúng ta sao?”
“Đàm phán dự án có cần tổng giám đốc đích thân đến? Lại còn mang hoa nữa?”
“Nhưng, chị Lâm không phải sắp kết hôn với Phó sao? Nhưng tôi cũng thấy chị Lâm và Giang tổng hợp đôi.”
Hai lễ tân không thấy tôi, đang bàn tán về Giang Tử Thần vừa đi qua.
Nghe họ chuyện, tôi dừng bước, cúi đầu suy nghĩ.
Đúng , trong mắt mọi người, tôi luôn không bằng Giang Tử Thần, tổng giám đốc của một công ty.
Tôi chỉ là một nhân viên nhỏ, cao không tới Lâm Tử Nhạn.
Nắm chặt tay, tôi chua chát, vẫn bước vào.
Hai thấy tôi, lập tức hoảng loạn đứng dậy, ngượng ngùng hỏi:
“Anh… Phó.”
“Anh đến tìm chị Lâm à? Nhưng chị ấy đang chuyện công việc với Giang tổng, có thể sẽ phải đợi thêm một lúc nữa.”
Tôi gật đầu, không gì.
Ngồi trên ghế sofa, tôi cầm một cuốn tạp chí lên xem.
Đợi suốt hai tiếng đồng hồ, tôi mới thấy cửa văn phòng mở ra.
Lâm Tử Nhạn đứng ở cửa, với Giang Tử Thần bằng giọng dịu dàng:
“Lần sau em sẽ đến thăm .”
Giang Tử Thần tay đút túi, tươi:
“Được, lần sau đến lượt mời em.”
Nói xong, Giang Tử Thần dường như không nhận ra sự hiện diện của tôi, trực tiếp đi về phía thang máy.
Tôi đứng dậy, đi đến trước cửa văn phòng của Lâm Tử Nhạn.
“Anh đến đây gì?”
Vừa thấy tôi, mặt ta lập tức tối sầm lại.
So với giọng với Giang Tử Thần vừa rồi, đúng là một trời một vực.
Tôi không trả lời, mà lướt qua vai ta, vào trong văn phòng.
Trên bàn việc, bên cạnh cửa sổ có một bình hoa hồng đỏ, mắt tôi đau nhói.
Rõ ràng Lâm Tử Nhạn đã từng rằng bản thân ghét hoa hồng đỏ nhất.
Nhưng hiện tại đối phương lại quý trọng cắm hoa vào bình, đặt ở cửa sổ phơi nắng.
Hóa ra, ta không phải là không thích hoa hồng đỏ, chỉ là không thích người tặng mà thôi.
Nghĩ đến đây, ánh mắt tôi tối lại, cúi đầu người trước mặt.
Thấy tôi không , Lâm Tử Nhạn lên tiếng trước.
Cô ta quay mặt đi, giọng có chút bực bội:
“Vậy, đến đây bây giờ là muốn lành với tôi à? Anh biết lỗi rồi à?”
Tôi khẩy: “Biết lỗi? Cô nghĩ nhiều rồi, hôm nay tôi chỉ đến để bàn công việc thôi.”
Bạn thấy sao?