Cảnh sát mới : “Có lẽ là rơi ra khi giằng co với Lâm.”
“Đợi Lâm tỉnh lại, chúng tôi sẽ đến thăm một lần nữa.”
Tôi gật đầu, bận rộn một lúc mới quay lại bệnh viện.
Lâm Tử Nhạn đã có thể ngồi dậy, ấy ngồi trên giường bệnh mẹ Lâm đút cháo cho ăn.
“Thanh Ngôn.” Ánh mắt ấy sáng lên khi thấy tôi, giọng đầy vui mừng.
Tôi đi đến trước mặt Lâm Tử Nhạn, nhẹ nhàng hỏi:
“Em thấy trong người thế nào rồi?”
Đối phương chớp mắt, rạng rỡ: “Đã tốt hơn nhiều rồi.”
Nhìn ấy, tôi bất giác nhớ lại.
Từ lần cuối tôi lời chia tay với Lâm Tử Nhạn, mỗi cuộc trò chuyện giữa chúng tôi đều đầy căng thẳng. Lần nào tôi cũng chọc tức ấy.
Đây là lần đầu tiên cả hai chuyện một cách bình thường như trước kia.
Từ đó, sau mỗi giờ tan , tôi thường về thăm Lâm Tử Nhạn, ấy cũng ngày càng phụ thuộc vào tôi hơn trước.
Nhớ lại lời cảnh sát lần trước, tôi cùng họ đến bệnh viện.
Khi lấy ra vật chứng, sắc mặt Lâm Tử Nhạn thay đổi.
Khoảnh khắc ấy đã bị tôi thấy.
“Sao ?”
Tôi nghiêm giọng hỏi, ấy cúi đầu một lúc lâu mới chúng tôi.
“Đây là nhẫn của Giang Tử Thần.”
Đồng tử tôi co lại, biểu cảm không thể tin ấy: “Không phải em Giang Tử Thần đã ra nước ngoài sao?”
Cô ấy siết chặt chăn: “Anh ta với em như , chiếc nhẫn này là ta chuẩn bị để cầu hôn em.”
“Em đã từ chối.”
Nói xong, Lâm Tử Nhạn ngẩng đầu tôi, tựa như lấy hết can đảm, : “Thanh Ngôn, em đã sớm nhận ra mình không thể thiếu .”
“Vì , em từ chối ta và cắt đứt quan hệ. Chúng em không còn hợp tác, không còn liên lạc.”
Cổ họng ấy nghẹn lại, nước mắt lăn dài trên má: “Vậy nên, có thể cho em một cơ hội không?”
“Lần này để em theo đuổi .”
Nói xong, không khí lập tức im lặng.
Tôi lặng lẽ người đang ngồi trên giường bệnh, khuôn mặt nhợt nhạt của ấy trở nên căng thẳng.
Cho đến khi cảnh sát ho một tiếng, chúng tôi mới ngượng ngùng quay mặt đi, tiếp tục phối hợp với cảnh sát điều tra.
Sau khi hoàn tất việc lấy lời khai, Lâm Tử Nhạn chuẩn bị xuất viện.
Tôi đưa ấy về nhà, ấy viện cớ rằng ở một mình bất tiện để tôi quay lại ở cùng.
Tôi đã đồng ý, cảm trong lòng khá phức tạp.
Tựa như mặt nước tĩnh lặng bắt đầu gợn sóng trở lại.
Trong quá trình ấy theo đuổi tôi sau đó, tôi không đưa ra câu trả lời dứt khoát.
Lâm Tử Nhạn vẫn như trước, thỉnh thoảng mời tôi đi xem phim và tặng quà.
Điều khác biệt là lần này, tôi không còn phản kháng, ngấm ngầm đồng ý đi cùng và nhận quà từ ấy.
Một tuần sau, cảnh sát đến tìm chúng tôi.
Đối phương với chúng tôi, Giang Tử Thần đã bị bắt tại biệt thự hẻo lánh thuộc sở hữu của hắn ta.
Trong tầng hầm của hắn, các bức tường dán đầy những bức ảnh và hành tung của tôi.
Tên này cho rằng tôi đang cản trở hắn và Lâm Tử Nhạn ở bên nhau, nên đã lên kế hoạch tôi.
Khi thấy Lâm Tử Nhạn, Giang Tử Thần mất kiểm soát, lao lên định tôi và để lộ sơ hở.
Biết điều này, tôi im lặng, còn Lâm Tử Nhạn thì vô cùng hối hận, liên tục xin lỗi tôi.
Cuối cùng, Giang Tử Thần bị buộc tội cố ý người, bị kết án 20 năm tù.
Bước ra khỏi tòa án, tôi lên bầu trời, thở hắt một hơi tựa như tái sinh.
Về đến nhà, tôi thấy Lâm Tử Nhạn ngồi buồn bã trên sofa, cúi đầu, không một lời.
“Làm sao ? Không đi ăn à?”
Cô ấy nhanh chóng tôi:
“Thanh Ngôn? Anh không giận em à? Anh... không rời đi sao?”
Tôi ngạc nhiên ấy:
“Tại sao phải giận? Phải rời đi? Em đuổi đi à?”
“Không phải!”
Lâm Tử Nhạn đột ngột đứng dậy, mắt đỏ hoe.
“Nếu không phải vì em, Giang Tử Thần sẽ không muốn . E..em nghĩ sẽ trách em...”
Thở dài bất lực, tôi bước đến bên ấy.
“Anh không trách em, không phải lỗi của em.”
Mắt ấy lấp lánh, chớp chớp: “Thật không?”
Tôi trả lời: “Thật.”
Lâm Tử Nhạn rạng rỡ, sau đó đột nhiên liếc tôi rồi rụt rè .
“Vậy... chúng ta có thể ở bên nhau không?”
Tôi ngạc nhiên.
Lâm Tử Nhạn lấy từ túi ra một hộp nhẫn, mở ra chiếc nhẫn bên trong.
Má ấy ửng đỏ, : “Thanh Ngôn, cưới em nhé!”
(END)
Bạn thấy sao?