Vô Tận Luân Hồi – Chương 6

6

Hôm nay, trong lúc tuần tra cùng Hầu Nhi, Kỳ đã gặp tôi – một vị thần tiên từ trên trời rơi xuống – và đưa tôi về bộ lạc.

Đó cũng chính là lý do tại sao tôi đang ngồi đây, trong căn nhà nửa hầm lớn nhất của bộ lạc, với một con khỉ trên đầu và nụ gượng gạo trên môi, đám người tò mò lần lượt vào “tham quan” tôi.

Nhìn trang phục bằng da thú của mọi người và những món đồ trang sức bằng xương trên n.g.ự.c các , tôi đoán rằng hiện tại có lẽ là thời kỳ đồ đá mới.

Ban đầu, tôi coi như một linh vật may mắn của bộ lạc.

Thi thoảng, tôi cũng cùng Kỳ và những người khác đi săn. Nhờ có bản đồ hệ thống, tôi chỉ chỗ nào là họ săn chỗ đó, lần nào cũng trở về với đầy ắp chiến lợi phẩm.

Lúc này, Kỳ luôn bế tôi lên vai và gọi tôi là “Hoang”. Theo hệ thống, Kỳ tin rằng tôi là vị thần mang đến may mắn và thịnh vượng cho bộ lạc, giống như ánh mặt trời chiếu sáng khắp mặt đất.

Tôi nghi ngờ hệ thống đang lừa mình, không có bằng chứng.

Kỳ và con khỉ kiếp trước của tôi chẳng có điểm gì chung. Anh ấy chăm chỉ và tốt bụng, hoàn toàn khác với con khỉ c.h.ế.t tiệt kia, kẻ thỉnh thoảng lại giấu đá để hãm tôi.

Trận mưa lớn kéo dài hơn mười ngày cuối cùng cũng tạnh. Tôi ngồi xổm bên cạnh Kỳ, ấy mài đá, thì bỗng thấy một người phụ nữ đeo vòng cổ đá đi về phía chúng tôi.

Ồ, nam nữ chính cuối cùng cũng gặp nhau rồi sao!

Nhưng người phụ nữ đó chỉ cúi đầu gì đó với Kỳ, rồi về phía tôi. Nhìn kỹ, tôi nhận ra đường nét trên khuôn mặt ấy có chút gì đó giống với con khỉ cái kiếp trước.

Một tên Nguyệt đến mời tôi đi xem bệnh cho em ấy.

Tôi đang định từ chối thì Kỳ nhanh chóng đứng dậy, mặt lạnh tanh chắn trước mặt tôi.

Họ cãi nhau ầm ĩ một lúc, Nguyệt đành cúi đầu bỏ đi. Lúc này, tôi mới nhận thông báo từ hệ thống dịch thuật trong đầu.

Hệ thống: “Kỳ em của Nguyệt mắc bệnh lạ, vài người đến thăm ấy đều c.h.ế.t cả rồi, không cho đi đâu.”

Nghe như kiểu bệnh truyền nhiễm ấy nhỉ.

Tôi không có tài cán đó, cũng chẳng muốn rước họa vào thân. Biết đâu chữa không khỏi lại còn mất mạng, đến lúc đó bộ lạc lại đổ tội cho mình thì sao.

Cũng không phải tôi nghĩ quá nhiều, chủ yếu là chuyện kiếp trước của em khỉ đã để lại bóng ma tâm lý cho tôi rồi.

Tôi thở dài, tiếp tục ngồi xổm bên cạnh Kỳ, hỏi ta về tấm thẻ đá trên người con khỉ.

Kỳ , đó là vật gia truyền của nhà ấy.

Tôi không nhịn hỏi thêm một câu, thế con khỉ kia cũng là gia truyền à?

Đêm hôm đó, tôi ngủ không yên giấc, trong mơ toàn là cảnh biển lửa ngút trời. Đến khi bị hệ thống đánh thức, trước mắt dường như vẫn còn một màu đỏ rực.

Hệ thống “Xoẹt” một cái, mở bản đồ ra, phía nam xuất hiện một mảng màu đen sì trừu tượng đang dâng lên.

“Lũ lụt rồi, chạy mau!”

Tôi “Vèo” một cái phóng ra ngoài, trong lòng chửi thầm cái số chó má của mình, hai kiếp liên tiếp cứ phải gặp hỏa hoạn với lũ lụt.

Cả bộ lạc đều bị đánh thức, chạy theo tôi về phía vách núi cao nhất ở phía bắc.

Đến vách núi điểm danh, lại không thấy Nguyệt đâu.

Một lúc sau, Nguyệt ôm một bọc da thú chạy hớt hải tới, nước lũ đã ập đến từ xa, nhấn chìm ấy ngay lập tức.

Tôi “ùm” một cái nhảy xuống nước.

Nhưng đây không phải ý định của tôi.

Vốn dĩ tôi đang hỏi hệ thống có cách nào cứu nữ chính không, kết quả hệ thống lại đá tôi xuống.

Tôi: &……¥%*

Giữa dòng nước xiết, tôi kéo Nguyệt, rồi lại nghe “ùm” một tiếng, thì ra Kỳ cũng nhảy xuống, bơi về phía tôi.

Anh ta biết bơi.

Hơn nữa còn dễ dàng kéo theo cả hai chúng tôi, nhanh nhẹn leo lên vách núi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...