Vô Tận Luân Hồi – Chương 4

4

“… Ngoài lũ khỉ đáng ghét trong bộ lạc ra, còn ai có thể nhằm vào chúng ta nữa?”

Tôi giật mình, phản xạ đầu tiên là ngăn khỉ nam chính lại.

Nhưng ta nhanh hơn tôi tưởng nhiều, nhanh hơn cả lúc bị tôi rượt đánh.

Như một mũi tên lao thẳng vào biển lửa.

“Mau dập lửa!” Tôi lao về phía hang, hệ thống trong đầu rối loạn bất lực.

“Tôi chỉ có chức năng bản đồ thôi mà!”

“Vậy cậu có tác dụng gì chứ!” Tôi tức giận mắng hệ thống. Bên ngoài hang lửa cháy dữ dội, một bóng người lờ mờ lao ra, cả người bốc cháy lao vào lòng tôi.

Tôi vội vàng dập lửa trên người ta, cát ném lên, rồi cõng ta chạy như bay ra sông ném xuống.

“Anh ta không c.h.ế.t đuối đấy chứ?” Hệ thống lên tiếng.

Tôi vội vàng nhảy xuống sông vớt khỉ lên. May mắn là ta vẫn còn thở, tay nắm chặt thứ gì đó.

Tôi tách tay ta ra xem, thì ra là tấm bia mộ của em ta, và cả sợi dây buộc tóc đã đứt của tôi.

Sợi dây đó bị cành cây đứt mấy hôm trước, tôi vẫn để trong hang.

Chắc ta thấy tôi hay đeo, đứt rồi còn thở dài, nên nghĩ đó là bảo bối của tôi, ngay cả khi có cháy cũng không quên.

Cảm , tôi cõng ta lên bờ và cố gắng hô hấp nhân tạo, lỡ tay ấn mạnh quá, suýt nữa thì bẻ gãy xương sườn ta.

Nhưng dù sao ta cũng tỉnh lại.

Nhờ bản đồ của hệ thống, tôi đưa ta đến một hang khác có nhiều tài nguyên hơn.

Nhưng tôi không biết cách xử lý vết bỏng.

Lông trên người khỉ đã cháy hết, những vết bỏng lớn kết thành màu đỏ sẫm đáng sợ. Anh ta chỉ có thể nằm nghiêng trên đống cỏ, tôi trát đủ thứ lá cây lên người ta như trát tường.

Hệ thống: “Anh ta thế này có sao không? Trông như con dế bằng cỏ .”

Tôi bật .

Dù có một hệ thống vô dụng, và một tôi còn vô dụng hơn cố gắng hết sức mỗi ngày, nam chính khỉ vẫn ngày một yếu đi.

Vết thương của ta bắt đầu nhiễm trùng, dù tôi đã dùng lửa để khử trùng cũng không có tác dụng.

Tôi bất lực ánh sáng trong mắt ta dần dần mờ đi, những âm thanh đứt quãng, yếu ớt phát ra từ cổ họng.

Tôi quỳ trên phiến đá lạnh lẽo, lưng sưởi ấm bởi ánh mặt trời, lần đầu tiên nhận ra mình chẳng thể .

Sinh mạng của ta đang trượt dần, không thể ngăn cản, vào vực sâu của cái chết.

Khuôn mặt khỉ cọ vào lòng bàn tay tôi, giống như chim nhỏ lông xù tôi từng vuốt ve khi còn bé. Khi mặt trời lặn, đôi mắt ta dần sáng lên rực rỡ, tôi, trong đôi đồng tử như gương phản chiếu dải ngân hà lấp lánh bên ngoài hang .

Cuối cùng, ta đưa tay chạm vào bông hoa màu lam nhỏ bên tóc mai tôi, rồi nhắm mắt lại.

Hệ thống trong đầu tôi gào khóc.

Nỗi buồn của tôi bị cắt ngang bởi hệ thống, nghẹn lại trong cổ họng.

Cuối cùng, tôi chỉ có thể đào một cái hố trên sườn đồi hướng dương và đặt chàng khỉ vào đó.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...