Tôi đứng trong bóng tối ngoài cửa, ngây người họ vây quanh giữa đám đông, trai tài sắc, trông thật đẹp đôi.
Hầu Kỳ mấy ngày nay theo quan phủ đi đánh cướp, đi sớm về muộn, cộng thêm việc tôi cố ý tránh mặt ta, liên tiếp mấy ngày chúng tôi không gặp nhau.
Cho đến một đêm nọ, tôi bị đánh thức bởi tiếng cảnh báo chói tai của hệ thống.
“Cảnh báo! Cảnh báo! Nam chính đang nguy kịch, đề nghị ký chủ cứu ngay lập tức!”
Quá sợ hãi, tôi lao ra khỏi cửa và đụng phải một nhóm người đang cầm đuốc ở góc đường.
Hầu Kỳ nằm bất tỉnh trên lưng một người, m.á.u me đầy mặt, hơi thở yếu ớt.
Họ kể rằng Hầu Kỳ bị bọn thổ phỉ phục kích khi cứu người, ngã xuống hố chông và suýt mất mạng.
Dù vết thương đã băng bó Hầu Kỳ vẫn đang trong trạng nguy kịch và chưa biết khi nào mới tỉnh lại.
Tôi lấy nước lau mặt cho Hầu Kỳ, m.á.u đã khô lại bám đầy lông mày và mắt .
Nằm trên giường, hình ảnh Hầu Kỳ yếu ớt dần dần hòa lẫn vào hình ảnh con khỉ đã c.h.ế.t trong ký ức của tôi. Vào những ngày cuối đời, nó cũng nằm im thin thít như , hơi thở thoi thóp phập phồng, tựa như một áng mây lạc lõng còn sót lại trên mặt đất.
Nhưng con khỉ đã nhắm mắt mãi mãi.
Còn Hầu Kỳ, vào đêm ngày thứ hai, đã mở mắt.
Tôi ngủ gục bên giường và giật mình tỉnh giấc khi Hầu Kỳ khẽ vén tóc mái của tôi.
Thấy đã tỉnh lại, tôi thở phào nhẹ nhõm và định đi lấy chút đồ ăn, thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Lăng Nguyệt đứng trước cửa, tay xách một hộp cơm.
Tôi nắm chặt rồi lại buông lỏng nắm tay, mỉm định rời đi để không phiền hai nhân vật chính, thì nghe thấy giọng Hầu Kỳ khàn khàn cất lên.
“Cảm ơn Lăng nương đã mang cơm tới.”
Rồi ta đuổi Lăng Nguyệt đi.
Đuổi đi á?
Tôi há hốc mồm xách hộp cơm, quay đầu lại thấy Hầu Kỳ vẻ mặt điềm tĩnh.
Anh ta hỏi tôi: “Ngươi có phải đang trốn ta không?”
“Không!” Tôi lập tức lắc đầu ba cái phủ nhận lia lịa.
Đùa à, nếu tôi mà thừa nhận, với cái tính hay để bụng của Hầu Kỳ, không biết ta lại âm thầm nghĩ ra cách nào để chơi tôi đâu.
Hầu Kỳ nằm trên giường nửa tháng mới xuống đất , trong khoảng thời gian này, Lăng Nguyệt tới mấy chục lần đều bị ta đuổi đi bằng vài ba câu .
Điều này thật khó , tôi thậm chí còn nghi ngờ Hầu Kỳ cả đời không thích con .
Nhưng sau khi khỏi hẳn, ta lại cưỡi ngựa đi đánh giặc cướp. Tôi tiễn ta đến chân núi, thấy xung quanh không có ai, ta bỗng cúi người xuống.
Một nụ hôn nhẹ nhàng đáp xuống trán tôi.
Tôi ngây người.
Đầu óc ngừng hoạt , “oong” một tiếng, không biết là đầu óc bị thiêu đốt hay hệ thống bị nổ tung.
11
Hệ thống đưa ra câu hỏi khi tôi đang thu dọn hành lý chuẩn bị chạy trốn.
“Bạn đi đâu?”
Bạn thấy sao?