Vô Tận Luân Hồi – Chương 10

10

Tôi bắt đầu cố gắng tìm chuyện để , cố gắng tăng độ hảo cảm của ta, tốt nhất là có thể đẩy nhanh tiến độ nhiệm vụ… Nói cho cùng thì bây giờ tôi còn chưa gặp nữ chính. Không có nữ chính thì câu chuyện sẽ phát triển như thế nào?

“Thẻ đá của ngươi cũng là do tổ tiên truyền lại sao?”

Vốn chỉ là một câu hỏi bâng quơ, không ngờ Hầu Kỳ đột nhiên dừng tác lại.

Anh ta hơi nghiêng đầu tôi, đôi mắt đen như mực.

“Thẻ đá là do tổ tiên truyền lại.”

Tôi thở dài, cúi đầu những con kiến bò qua bò lại.

“Con khỉ thì không.”

Như sét đánh ngang tai, tôi gần như hồn xiêu phách lạc, suýt nữa đã sợ hãi nhảy lên cây như con khỉ c.h.ế.t tiệt kia.

Hai câu hỏi về con khỉ và thẻ đá này tôi chỉ từng hỏi Kỳ ở kiếp trước, lúc đó tôi bị chập mạch, sau khi Kỳ trả lời thẻ đá là do tổ tiên truyền lại, tôi buột miệng hỏi con khỉ ta nuôi có phải cũng truyền từ đời này sang đời khác hay không.

Vì chuyện này, Kỳ còn tưởng tôi bị thần kinh ở trong bộ lạc.

Rõ ràng là cuộc đối thoại chỉ có tôi và Kỳ biết… tại sao Hầu Kỳ kiếp này cũng biết?

Anh ta thậm chí còn không nuôi khỉ! Cũng tuyệt đối không thể liên kết một tấm thẻ đá với một con khỉ chẳng liên quan gì đến nhau.

Khả năng duy nhất còn lại – Hầu Kỳ, ta có thể có ký ức về kiếp trước.

Hả? Hả? Hả?

Nếu , tại sao lại giả vờ không quen biết tôi?

Nhưng dù tôi có hỏi thế nào, Hầu Kỳ vẫn cắn răng không , cứ như câu trả lời đó chỉ là ảo giác.

, tôi ngày ngày ở trong góc chằm chằm ta bằng ánh mắt oán hận, bất kể Hầu Kỳ luyện quyền hay quét nhà, thậm chí là nghỉ trưa tôi cũng chằm chằm ta một cách đáng sợ.

Vào ngày thứ bảy ở chùa, tôi lại gặp một người quen từ kiếp trước.

Một giống hệt Nguyệt, tôi cờ gặp ấy.

Cô ấy thấy tôi ngồi xổm sau cái cây chằm chằm Hầu Kỳ đang luyện quyền, cũng rụt rè và tò mò ngồi xổm xuống cùng tôi.

Tôi và ấy nhau.

Sau đó, tôi mới biết từ trụ trì rằng đó là Lăng Nguyệt, con duy nhất của một thương gia giàu có dưới chân núi, thông minh ốm yếu, cha gửi đến chùa để dưỡng bệnh.

Cốt truyện cuối cùng cũng tiến triển đến đoạn nam nữ chính gặp nhau, tôi phấn khích ăn liền ba bát lớn vào bữa trưa.

10

Nhưng chưa kịp để tôi tác hợp cho hai người họ, ngôi chùa đã bị thiêu rụi.

Lăng Nguyệt cũng bị bắt cóc.

Chuyện này ra không phức tạp.

Cuối thời Hán loạn lạc sắp nổi lên, các thế lực tranh giành quyền lực, ngay cả gần chùa Cảm Nghiệp cũng tập hợp một nhóm thổ phỉ định nổi dậy, khổ nỗi không có tiền, quay sang nhắm vào Lăng Nguyệt là con của một thương gia giàu có.

Trong một đêm yên tĩnh, chúng phóng hỏa đốt chùa và bắt cóc Lăng Nguyệt.

Còn chúng tôi bị kẻ nội gián bỏ thuốc mê vào bữa tối hôm đó, ngủ mê mệt. Nếu không phải hệ thống cưỡng chế phát bài “Đại Bi Chú” với âm lượng lớn nhất tôi tỉnh dậy, có lẽ tôi đã phải đi luân hồi ở kiếp sau rồi.

Tôi lay Hầu Kỳ dậy, hung hăng xắn tay áo muốn quyết chiến với bọn cướp, liền bị Hầu Kỳ ném xuống núi đi báo quan.

Chờ tôi vất vả quay lại, Hầy Kỳ đã một mình xông vào bọn cướp mang Lăng Nguyệt trở về.

Tôi thực sự muốn vỗ tay cho sự ngầu lòi của ta, thì thấy ánh mắt long lanh của Lăng Nguyệt ta.

……Nói thế nào nhỉ? Ánh mắt như thế, pha lẫn sự ngưỡng mộ và mến, giống như ánh mắt dịu dàng người trong mộng. Khuôn mặt rõ ràng là quen thuộc, thần sắc lại bỗng chốc xa lạ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...