"Con , tính đừng cứng nhắc như , mềm nắn, rắn buông, có thể nhường thì cứ nhường, đừng so đo tính toán quá, nếu bà ngoại chết rồi, con cãi nhau còn chạy đi đâu?
"Con phải sống chung tốt với nó, biết chưa?"
Tôi che miệng bà lại: "Bà ngoại bậy bạ gì , bà sống lâu trăm tuổi."
"Con bé ngốc, chẳng phải thành quái rồi sao."
"Nhanh khạc ba lần vào."
"Được, khạc khạc khạc."
8
Buổi tối, Tần Úc vội vàng đuổi đến.
"Khó chịu chỗ nào?"
"Đi bệnh viện xem sao, nghe lời." Anh ta lo lắng chạy đến xem tôi.
Nhìn xem, mỗi khi ta đối xử với tôi như , tôi luôn cảm thấy ta mình.
Nhưng mà, bây giờ tôi không còn cảm nữa.
"Ấy, Tần Úc này, là bà già này nhiều chuyện, chê nó ở đây phiền phức, dối thôi, con ăn cơm tối xong, nhanh đưa nó đi đi."
Tần Úc sững sờ tại chỗ.
"Được rồi, đến rồi, đưa em về nhà."
Anh ta đi tới ôm tôi, như ôm lấy bảo bối như kiểu một món đồ nào đó đã mất đi mà đã có lại.
"Anh đã bảo ta thu dọn đồ đạc rời đi rồi, ngày kia chúng ta đi chụp ảnh cưới không?" Anh ta kiên nhẫn dỗ dành tôi.
"Tháng sau sẽ kết hôn, em đừng náo loạn nữa không?"
Sợ bà ngoại lo lắng, ngày hôm sau tôi vẫn theo ta trở về.
Sức khỏe bà ngoại không tốt, là tôi tùy hứng rồi, bà chỉ là một bà lão, có thể giúp tôi giải quyết chuyện gì chứ, cho cùng muốn chia tay cũng chỉ có thể tự mình giải quyết.
Trên đường lái xe trở về, Tần Úc hiếm khi chuyện lại bắt đầu lải nhải với tôi suốt quãng đường.
"Mẹ bị điên khi còn nhỏ, bố lên núi việc bị gãy chân, sau khi học xong cấp hai, gia đình không còn đủ khả năng chi trả học phí nữa.
"Sau đó, có một doanh nhân đến làng công tác giúp đỡ người nghèo, dì ấy đã trả học phí cấp ba cho , còn cho tiền sinh hoạt phí, đại học cũng là do dì ấy tài trợ cho học xong.
"Người đó chính là mẹ của Đường Nhã."
"Lúc học đại học, gặp Đường Nhã, sau khi ở bên nhau bị mẹ ta biết , dì ấy đã cắt viện trợ học phí và sinh hoạt phí của ."
"Lúc tốt nghiệp, Đường Nhã không chịu nổi áp lực, đã cãi nhau một trận lớn với , sau khi cãi nhau xong, ta đã ở bên một tên nhà giàu khác."
"Đường Nhiễm, thật sự không còn cảm với ta nữa. Nhưng gia đình họ là ân nhân của , không có họ sẽ không có ngày hôm nay."
"Anh không thể trơ mắt ta chết ."
"Em có thể hiểu cho không?"
Anh ta giải thích rất nhiều. Sự bất đắc dĩ của ta.
Sự báo đáp ơn nghĩa của ta.
Sự không cam tâm của ta.
Anh ta những ngày tháng sau này sẽ đối xử với tôi tốt hơn gấp bội để bù đắp cho tôi, cầu xin tôi cho ta một cơ hội nữa.
Nói nhiều như , chỉ duy nhất không một câu tôi.
Tôi ngồi trong xe, không gì, cũng không khóc, chỉ cảm thấy mệt mỏi, rất mệt mỏi.
Bạn thấy sao?