Vô Tâm – Chương 8

"Vui, bà ngoại đương nhiên vui, cháu bảo bối của bà." Bà thần thần bí bí lấy từ trong phòng ra hai bộ quần áo màu đỏ: "Giúp bà chọn xem, lúc con kết hôn, bà mặc cái này có hợp không?" 

 

Thực ra chỉ là áo khoác màu đỏ rất bình thường, cũng là bộ quần áo tốt nhất mà bà có thể tìm .

 

Nhìn quần áo, mũi tôi cay cay: "Đẹp cả." 

 

Bà ngoại thay một bộ trong số đó, nắm tay tôi: "Kết hôn không phải có tiết mục phụ huynh phát biểu sao? Mấy hôm đó bố con đi công tác ở ngoài thành phố, mẹ con cũng rất bận, bà ngoại đi không?" 

 

"Con yên tâm, bà ngoại đã nhờ sinh viên trong làng viết lời phát biểu rồi, bà ngoại không biết chữ, cho nên đã học thuộc lòng, con nghe thử xem." 

 

Bà đứng trước mặt tôi như học sinh bị giáo viên gọi lên đọc bài. 

 

"Ồ… ạ." Tôi cúi đầu không dám bà.

 

Thực ra tôi biết, bà đang tìm cớ cho bố mẹ tôi, họ đã ly hôn từ lâu rồi, thậm chí còn không muốn nhận tôi, sao có thể tham dự lễ cưới của tôi chứ.

 

"Bắt đầu đây, khụ khụ…" Bà ngoại hắng giọng. 

 

"Cháu Đường Bảo nhà chúng tôi từ nhỏ đã lớn lên cùng bà già này, bà già không biết chữ, sợ không dạy dỗ cháu tốt. 

 

Nó luôn đơn một mình, nhút nhát, thường xuyên bị bắt nạt.

 

Có một ngày, nó vui vẻ chạy về, với bà rằng nó đã kết qua thư, là một người trai, hai người bắt đầu viết thư cho nhau mỗi tháng.

 

người trai đó học rất giỏi, nó muốn thi vào cùng trường đại học với ấy, cho nên đã cố gắng học hành.

 

Sau đó, nó không viết thư nữa, bởi vì nó bị bệnh, bỏ lỡ kỳ thi tuyển sinh đại học năm đó.

 

Trong lúc phẫu thuật khó khăn nhất, nó vừa khóc vừa với bà: "Bà ơi, con không thể thi vào cùng trường đại học với trai rồi, con thi không đậu."

 

Nó lại bắt đầu đơn một mình.

 

Cho đến khi đi , có một ngày, nó từ thành phố trở về, bên cạnh có thêm một chàng trai, nó có trai rồi, trên mặt lại nở nụ .

 

Buổi tối, nó lén lút với bà, chàng trai đó chính là người trai đã viết thư cho nó năm xưa. 

 

Bây giờ bà đứng đây, tận mắt thấy nó gả cho người mình thích, bà vô cùng vui mừng.

 

Cảm ơn con, Tần Úc, cảm ơn con đã thương cháu Đường Bảo nhà chúng tôi…"

 

Bà ngoại còn chưa đọc xong, tôi đã không nghe nổi nữa rồi. 

 

Chạy vào nhà vệ sinh, khóc không thành tiếng. 

 

"Sao , bà ngoại gì không hay sao?" Bà ngoại lo lắng đi vào hỏi tôi.

 

"Không ạ, rất hay."

 

Nhưng con lại càng thêm đau lòng.

 

"Vậy là cãi nhau với nó hả?" Bà ngoại vừa vỗ về lưng tôi, vừa đau lòng tôi.

 

"Không ạ."

 

Tôi khóc quá kiềm nén, dạ dày cuộn lên, tôi ngồi xổm xuống đất, nôn hai lần. 

 

"Chắc chắn là có chuyện, con vừa về bà ngoại đã cảm thấy con không ổn." Bà ngoại thở dài: "Để bà gọi điện cho nó." 

 

Dạ dày khó chịu, tôi thật sự không còn tâm trí đâu mà ngăn cản bà.

 

Đợi tôi thu dọn xong đi ra ngoài, liền thấy bà ngoại vừa lo lắng, vừa gọi điện thoại. 

 

Rõ ràng đầu dây bên kia căn bản không thấy biểu cảm của bà, bà vẫn nịnh nọt đến mức nếp nhăn hằn sâu trên khuôn mặt. 

 

"Không bận chứ? Đường Bảo hơi khó chịu, con về đưa nó đi bệnh viện xem sao?"

 

"Được rồi, lái xe cẩn thận, bà ngoại nấu cơm đợi con về."

 

……

 

Vậy là Tần Úc sắp đến sao?

 

Tôi không biết trong lòng là tư vị gì, vừa không muốn ta đến, lại mong ta đến.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...