Anh ta mắng Đường Nhã, tôi vẫn rất khó chịu, rất khó chịu.
Mặc dù ta đứng về phía tôi, vẫn có một cảm giác khó chịu không thể giải thích .
Tôi hoảng loạn xoay người bỏ đi, Tần Úc lại kéo tôi lại.
"Cô ta đang nhảm, em luôn thấu đạt lý, chẳng lẽ còn không hiểu sao?"
"Nói nhảm?" Tôi đột nhiên cảm thấy nực .
"Anh thích cái tên giống ta của em, hoa hồng trắng mà ta , ngày cưới của cũng chọn vào ngày sinh nhật ta, ngay cả ngày đèn đỏ, cũng chỉ nhớ của ta…"
"Anh cho em biết đi, câu nào là nhảm?"
"Anh không phải là luật sư sao? Anh phản bác em đi, dù chỉ cần lấy ra một phần mười sự chuyên nghiệp của , em sẽ tin, thuyết phục em đi?"
Tôi sụp đổ.
"Anh em sao?" Tôi hỏi ấy.
"Bình thường đối xử với em thế nào, em không cảm nhận sao?"
"Cảm nhận , vô cùng chu đáo, là một người trai đạt tiêu chuẩn.
Nhưng tại sao thấy em lại thất thần? Trong lúc thất thần, là đang em hay là đang tìm bóng hình của ai?"
Anh ta không nên lời, bỗng nhiên hoảng hốt, vội vàng ôm chầm lấy tôi.
"Đường Nhiễm, ta chỉ ở đây một tháng, khôi phục trí nhớ sẽ rời đi, em không thể rộng lượng một chút sao?"
"Rộng lượng?" Tôi đột nhiên bật : "Vậy em hỏi một câu hỏi cuối cùng."
"Anh là ngay từ đầu đã thích em, hay chỉ vì em có cái tên giống ta?"
"Đường Nhiễm." Anh ta hạ giọng, định hôn tôi.
"Đừng gọi em, em thấy ghê tởm."
Tôi đẩy ta ra, cầm túi xách đi xuống lầu.
Anh ta lại chạy theo tôi.
"Xin lỗi, đã khiến hai người cãi nhau, tôi nhảy từ đây xuống là rồi." Trên lầu truyền đến tiếng khóc của Đường Nhã.
Đứng ở cầu thang, tôi thấy ta mặc một chiếc váy trắng, đứng trên lan can sân thượng, lảo đảo sắp ngã.
Tần Úc Đường Nhã, rồi lại tôi.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, tôi đang chờ đợi, ta đang cân nhắc.
Trong lúc do dự, ta vẫn ném lại một câu "Em đợi một lát", liền vội vàng chạy lên lầu.
Trong khoảnh khắc, thế giới của tôi sụp đổ.
7
Thật ra tôi không biết đi đâu, đành phải xin nghỉ phép ở công ty, về quê.
Trên tàu hỏa về quê, tôi thấy video Đường Nhã đăng trên TikTok.
Cô ta ngồi xổm dưới gốc cây hoa hồng, khóc đến đỏ cả mắt.
Trong phần mô tả có viết: "Nếu chúng ta lạc mất nhau, em sẽ ở chỗ cũ đợi ."
Cư dân mạng lại rưng rưng nước mắt.
Tôi nhớ đến câu "Nếu chúng ta lạc mất nhau" trong cuốn "Rừng Na Uy", chắc hẳn cũng là do ta viết.
Cho nên ta mới liên tục đọc cuốn sách đó.
Vậy thì, trong mối quan hệ hợp tan của họ, tôi là gì?
Bà ngoại thấy tôi về, rất vui mừng, đến mức nếp nhăn hằn sâu trên khuôn mặt.
"Tần Úc đâu, sao không về cùng con?" Bà tìm kiếm phía sau tôi.
"Anh ấy bận." Sợ bà lo lắng, tôi đành kìm nén muốn khóc.
"Ồ, con nghỉ phép có nhiều không? Không phải là sau khi kết hôn vào tháng sau còn phải đi hưởng tuần trăng mật sao, bây giờ con xin nghỉ phép về đây, tuần trăng mật con còn nghỉ nữa sao?"
Bà già này, rõ ràng là vui muốn chết, còn lo lắng tôi không có thời gian nghỉ phép đi hưởng tuần trăng mật.
Bà còn chưa biết, tôi không cần phải đi nữa rồi.
"Con đột nhiên nhớ bà, bà không vui khi con về sao?" Tôi ôm bà.
Bạn thấy sao?