Vô Tâm – Chương 6

Tôi không gì, tự mình tưới nước cho những bông hoa trong vườn. 

 

"Em cũng thích hoa hồng trắng sao?" Cô ta mỉm hỏi tôi.

 

Tôi ngẩng đầu vườn hoa hồng trắng: "Anh ấy thích." 

 

"Ồ, em có biết không, tên trong game của chị là Hoa Hồng Trắng đấy." 

 

Đầu óc tôi trống rỗng, ánh mắt đờ đẫn những bông hồng trắng.

 

Nhớ lúc trang trí nhà cửa, tôi thích cúc họa mi, Tần Úc lại chọn hoa hồng trắng. 

 

Anh ta tự tay trồng những cây hồng con đầy vườn, ôm tôi trong làn gió nhẹ: "Chờ khi hoa nở đầy vườn, chúng ta sẽ kết hôn nhé?" 

 

Tôi vui mừng khôn xiết, chăm sóc cẩn thận nửa năm, cuối cùng cũng đợi đến khi hoa hồng trắng nở đầy vườn, mới biết kết cục là như thế này. 

 

"Cuối tuần này chị có thể mời hai người đi ăn không? Đến quán ăn ở cổng trường, ấy thích ăn, hồi đại học…" Cô ta lại đổi chủ đề. 

 

"Cuối tuần này em và Tần Úc phải đi chụp ảnh cưới, không rảnh." Tôi mỉm cắt ngang. 

 

Nụ của ta cứng đờ.

 

Cũng chỉ một giây, ta lại khôi phục nụ : "Hai người kết hôn khi nào, chị có thể phù dâu cho em không?" 

 

"Tháng sau, phù dâu đã có rồi, không cần phiền chị nữa." 

 

"Tháng sau ngày nào?" 

 

Cô ta như không tin, tưởng tôi đang lừa ta. 

 

"Ngày 5 tháng 10." 

 

Cô ta sửng sốt một chút, mỉm : "Sinh nhật chị." 

 

"Anh ấy vẫn chưa quên, ấy từng sẽ cưới chị vào ngày sinh nhật chị." 

 

Nhìn dáng vẻ đắc ý của ta, cơn giận trong lòng tôi hoàn toàn bùng phát. 

 

"Đường Nhã, em không quan tâm trước đây hai người đã xảy ra chuyện gì, Tần Úc bây giờ là trai của em, người ấy muốn kết hôn là em." 

 

"Đừng tưởng rằng đăng một video lên TikTok, tỏ ra đáng thương, dư luận đứng về phía chị, ấy sẽ quay về bên chị, người bỏ rơi ấy lúc đầu là chị." 

 

Nghe tôi xong, mặt ta cũng đỏ bừng vì tức giận, không giả vờ nữa. 

 

"Nhưng mà, em cũng giống như một tên trộm, dùng cái tên giống chị, cướp đi chàng trai đã sẽ chị cả đời." 

 

"Đường Nhã, chị không bị mất trí nhớ đúng không?" Tôi ta. 

 

"Phải." 

 

Chát!

 

Tôi ném bình tưới nước, cho ta một cái tát. 

 

"Mời chị rời khỏi nhà của tôi." 

 

"Nhà của em?" Cô ta che mặt, đến run rẩy: "Ngôi nhà này là do ấy mua, chị từng chị thích nhà có vườn, lúc mới tốt nghiệp ấy không có tiền mua, bây giờ liền đi mua một căn nhà hai tầng có vườn, trong vườn còn trồng hoa hồng trắng mà chị thích nhất.

 

"Anh ấy nhớ ngày đèn đỏ của chị, ấy vì chị mà thử những món ăn mà trước đây ấy không thích, đọc những cuốn sách mà chị thích, xem những bộ phim hoạt hình mà chị thích. 

 

"Anh ấy sợ chị ngã, sáng sớm hôm nay đã lắp đèn cảm ứng ở hành lang, em sẽ không thật sự cho rằng ấy quên đã chị, không còn chị nữa chứ? 

 

"Anh ấy hận chị, càng chị hơn."

 

"Em và ấy thật giống nhau, đều thích tự lừa dối bản thân." 

 

Nghe những lời ta , da đầu tôi tê dại từng cơn.

 

"Em đang phát điên cái gì ?" Phía sau vang lên một tiếng quát mắng: "Cút ra ngoài cho tôi!" 

 

Là Tần Úc.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...