Chỉ trong vài ngày, cư dân mạng đã tìm ra thông tin của tất cả những người liên quan.
Vài ngày sau, tất cả mọi người đều biết chuyện của chúng tôi.
Đồng nghiệp trong văn phòng lấy tôi ra trò .
"Người cũ vừa khóc, người hiện tại nhất định thua. Cô phải trông chừng luật sư Tần nhà cho kỹ."
"Đàn ông ấy mà, mối đầu là người vĩnh viễn không thể nào quên, không thể thay thế ."
…
Nghe những lời này, không hoang mang là giả.
Đường Nhã trông rất đáng , đôi mắt to tròn, khiến tôi mà cũng lòng.
Tính cách ta cũng hoạt bát, nụ rất ngọt ngào, vừa là biết tiểu thư nuông chiều từ bé trong gia đình giàu có, dáng vẻ ngây thơ trong sáng, bất kỳ người đàn ông nào thấy cũng muốn che chở.
Tôi thì khác, tôi chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, ngoại hình tầm thường, cứng nhắc, nhàm chán, tự ti và nhạy cảm.
Bởi vì không có cảm giác an toàn, trước mặt Tần Úc, luôn đến mười phần, chỉ dám thể hiện ra bốn phần.
Cả ngày hôm đó tôi thấp thỏm bất an, không nhịn liên tục vào ứng dụng video ngắn, xem bình luận.
"Tôi phát hiện ra tên người cũ và người hiện tại hình như giống nhau, một người là Đường Nhã, một người là Đường Nhiễm."
"Đây là thể loại thế thân gì ?"
Thế thân?
Đầu óc tôi ong lên một tiếng, mất hết thanh âm.
Nhớ lại lần đầu tiên hẹn hò với Tần Úc, tôi hỏi ta: "Anh thích em ở điểm gì?"
Anh ta mà không , chỉ đưa tay xoa đầu tôi.
Buổi tối, khi đang đứng bên bờ sông hứng gió đêm, ta đột nhiên mỉm tôi: "Tên em thật hay, Nhiễm Nhiễm, hay."
Nhưng ta chỉ khi say rượu mới ôm tôi thật chặt, gọi tôi là "Nhiễm Nhiễm", khi tỉnh táo, ta luôn nghiêm túc gọi tôi là "Đường Nhiễm".
"Nghe thấy tên em, liền cảm thấy chúng ta như đã quen biết từ rất lâu rồi."
Lúc đó, tim tôi run lên.
Anh ta… ta nhớ ra tôi sao? Ngày hôm đó, tôi thức trắng đêm.
Kết quả, chẳng lẽ chỉ vì tên tôi giống với tên cũ Đường Nhã của ta sao?
Anh ta căn bản không nhớ ra tôi.
5
Gặp Tần Úc ở dưới lầu, chúng tôi cùng về nhà, Đường Nhã đang ôm con gấu bông ngỗng mà tôi đã mua ngồi xem SpongeBob SquarePants.
"Hai người muốn xem cùng không?" Cô ta ngặt nghẽo, giống như một đứa trẻ.
"Không xem." Tần Úc ném áo khoác lên ghế rồi đi lên lầu: "Ấu trĩ."
"Còn em thì sao? Em có muốn xem không?" Đường Nhã có chút tổn thương.
"Em còn một bản báo cáo phải viết." Tôi cũng đi lên lầu.
Chỉ có tôi biết, Tần Úc đang dối.
Cuối tuần ở nhà, ta luôn cuộn tròn một mình trên ghế sofa xem "SpongeBob SquarePants", lúc vui vẻ, lúc tâm trạng không tốt, ta luôn chằm chằm vào SpongeBob mà không một lời.
Lúc đó, tôi cảm thấy, một luật sư lạnh lùng như mà lại thích xem "SpongeBob SquarePants", sự trái ngược đáng này khiến tôi càng thích ta hơn.
Hôm nay tại sao ta lại dối?
Tôi trở về phòng, phát hiện ra ta đang đọc sách.
Là cuốn "Rừng Na Uy", vẫn dừng lại ở trang đầu.
Trên trang đầu có một dòng chữ viết bằng bút máy thanh tú, không biết ai đã viết lên đó.
"Nếu chúng ta lạc mất nhau."
Chỉ có một câu như , sau đó đột ngột dừng lại.
"Cuối tuần này có rảnh không?" Tôi đi tới.
"Ừ, có chuyện gì sao?"
"Tuần này em đã hẹn chụp ảnh cưới, quên rồi sao?"
Bạn thấy sao?