Còn nhớ ngày đầu tiên gặp mặt, tôi thử rất nhiều quần áo, đứng trước gương, đều cảm thấy mình chưa đủ hoàn hảo, nghĩ đi nghĩ lại, ước chừng điều kiện của mình không có hy vọng, dứt khoát mặc kệ, chỉ mặc bộ đồ thể thao, cũng không trang điểm mà đi đến điểm hẹn.
Chúng tôi chuyện, hỏi han lẫn nhau.
Tôi biết , ta có xe, có nhà, lương cao, nghề nghiệp tốt.
Trước mặt ta, sự tự ti của tôi không thể che giấu.
"Vậy thì em không xứng với ." Tôi ném lại câu cuối cùng, đứng dậy bỏ đi.
Kết quả là ngày hôm sau, đồng nghiệp chạy đến với tôi rằng, ta đã hỏi số điện thoại của tôi, là rất hài lòng về tôi.
Như thể chiếc bánh ngon từ trên trời rơi xuống, tôi không ngờ có một ngày chuyện bạch mã hoàng tử và lọ lem lại xảy ra với mình.
Sau vài lần hẹn hò, chúng tôi xác định mối quan hệ.
Nhưng mà, hai năm qua, ta chưa từng đưa tôi về ra mắt bố mẹ.
Anh ta : "Quê nhà quá xa, sau này sẽ đưa em về."
Anh ta cũng không đưa tôi đi gặp bè của mình.
"Bọn họ đều là luật sư, miệng lưỡi quá sắc bén, sợ em bị bắt nạt."
Ngay cả việc kết hôn cuối cùng cũng là tôi đề cập đến.
Hơn nữa, lúc đó ta đã không trả lời tôi ngay.
Chỉ là ngày hôm sau ta đi tiếp khách đến mức bị xuất huyết dạ dày, tôi vội vàng đến bệnh viện chăm sóc cả đêm.
Ngày hôm sau, ta tỉnh dậy tôi, bình tĩnh hỏi: "Em muốn kết hôn, vẫn còn muốn sao?"
Tôi vừa bất ngờ vừa vui mừng, gật đầu.
Kết quả, hôn lễ đã chuẩn bị xong, mối đầu của ta lại quay về.
4
Cuối tuần, Đường Nhã chủ nấu cơm.
Lúc ăn cơm, ta thân thuộc gắp rau mùi trong bát của Tần Úc ra.
Miệng còn : "Anh ấy không ăn rau mùi."
Tôi sững sờ tại chỗ.
"Trước đây tôi và ấy từng cãi nhau một lần, chính là vì tôi ép ấy ăn rau mùi, ấy nôn, tôi không ấy, mới ép ấy ăn thứ khó ngửi như ."
Cô ta giải thích rất tự nhiên: "Bây giờ nghĩ lại, là tôi quá tùy hứng rồi."
Tôi bình tĩnh ta, lại nhớ tới cảnh tôi và Tần Úc cùng ăn lẩu.
Anh ta tôi gắp rất nhiều rau mùi vào bát: "Rau mùi có mùi vị gì nhỉ? Tại sao mọi người đều thích như ?"
Lúc đó tôi còn chưa biết, "mọi người" trong câu đó là ai.
Thì ra "người đó" chính là Đường Nhã sao?
"Bây giờ ăn rồi." Tần Úc mặt mày âm trầm, đẩy bát của mình ra.
Đường Nhã dừng lại, đột nhiên đỏ hoe mắt: "Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, đã thay đổi đến mức em gần như không nhận ra nữa."
Một bữa cơm ăn xong, tôi lại giống như một người ngoài cuộc, bất lực và không biết sao.
Buổi tối, Đường Nhã đăng một đoạn video có bóng lưng của Tần Úc lên TikTok, trong phần mô tả có viết:
"Ký ức của tôi dừng lại ở năm tôi ấy nhất, chàng trai từng vì một câu của tôi mà đạp xe hai mươi cây số đến gặp tôi, giờ lại với tôi rằng, chúng tôi đã chia tay từ sáu năm trước rồi, ấy đã có mới, mua nhà, mua xe, trở thành một luật sư tài giỏi trong thành phố này.”
"Anh ấy đã thực hiện tất cả những lời hứa khi còn trẻ với tôi, chỉ duy nhất bỏ rơi tôi."
"Tất cả mọi người đều bước về phía trước, tại sao chỉ có mình tôi bị mắc kẹt trong ?"
Đoạn video này nổi tiếng chỉ sau một đêm.
Bạn thấy sao?