18
Ngày hôm sau, linh hồn tôi lơ lửng giữa không trung.
Xe cứu thương chở thi thể tôi chạy như bay đến bệnh viện.
Trên đường, một đoàn xe Mercedes đón dâu chỉnh tề lướt qua xe cứu thương.
Tôi thấy dáng vẻ Tần Úc lo lắng đọc thuộc lòng bài phát biểu, liền cảm thấy buồn .
Anh ta đột nhiên ra ngoài cửa sổ, thấy xe cứu thương, cau mày, lại không thấy tôi.
Đến bệnh viện, ta tay cầm bó hoa, chạy một mạch lên lầu, lại thấy tôi bác sĩ đẩy ra ngoài, trên mặt đắp một tấm vải trắng, ta liền ngã quỵ xuống đất.
"Người nhà ký tên đi." Bác sĩ với ta.
"Tôi không ký, ấy không phải Đường Nhiễm, không phải Nhiễm Nhiễm của tôi."
"Nhiễm Nhiễm của tôi chưa chết, sẽ không chết."
"Cô ấy còn đang chờ tôi đến cưới."
"Cô ấy sẽ không…"
……
Mọi người trong hành lang ta phát điên, ta loạng choạng bò đến nắm tay tôi, khóc nức nở.
"Đường Nhiễm, đến cưới em đây."
Luật sư Tần, thật thảm .
Tôi không nổi nữa.
Tôi lại bay đến cầu thang.
Bàn tay già nua của bà ngoại tôi nắm chặt lan can, trên tay cầm thẻ ngân hàng tôi gửi cho bà, thở dài một hơi.
"Đường Bảo của bà sẽ không còn đau đớn nữa."
Lau nước mắt, bà lão khó nhọc bước về phía thi thể của tôi.
Tôi không muốn nữa, sợ thấy bà khóc, tôi chọn cách trốn tránh.
Tôi lại bay đến văn phòng của Lục Chi Ngôn.
Anh ấy vừa từ phòng phẫu thuật đi ra, mới thấy tin nhắn tôi gửi cho ấy.
"Bác sĩ Lục, cảm ơn đã cho em trải nghiệm nhiều lần đầu tiên như . Anh rất tốt, sau này cũng sẽ là một bác sĩ giỏi.
Em chưa từng trách . Chúc hạnh phúc, tạm biệt."
Khóe miệng ấy nở nụ , trả lời tin nhắn cho tôi.
"Tạm biệt gì chứ? Tỉnh rồi sao? Anh mua bữa sáng cho em đây."
Ồ, tên ngốc này, bây giờ tôi ăn sáng cùng , sẽ sợ chết khiếp.
Anh ấy thay quần áo, cầm điện thoại, đi ra ngoài mua bữa sáng, rồi đến phòng bệnh của tôi.
Nhìn giường bệnh của tôi, đã dán tên của bệnh nhân khác.
"Cô ấy đâu?"
"Sáng nay đi rồi."
"Đi đâu?"
"Không còn nữa rồi."
Bữa sáng trên tay ấy rơi xuống đất.
Hơi tiếc, đó là món sữa đậu nành quẩy mà tôi thích nhất.
19
Ngày thứ năm sau khi tôi chết, tôi vẫn chưa đầu thai.
Linh hồn tôi bay khắp nơi.
Bà ngoại vẫn ổn.
Bà ngoại là người đã trải qua bao sóng gió, như thể đã biết trước kết cục, vô cùng bình tĩnh.
Chỉ là, mỗi ngày bà đều nấu cơm, những món tôi thích ăn.
Thế là tốt rồi, tôi lén ăn trước cũng không có ai mắng tôi nữa.
Trên mạng lại xảy ra một chuyện lớn.
Đoạn video ngắn ghi âm về Đường Nhã mà tôi đăng đã hot trở lại.
Vốn dĩ không có nhiều người quan tâm, không biết là ai đã bình luận một câu: "Cô đó sáng nay đã qua đời ở bệnh viện."
Một hòn đá khuấy ngàn cơn sóng, lập tức bùng nổ mạng xã hội.
"Đường Nhã đó giả vờ mất trí nhớ tiểu tam, ép chết người hiện tại?"
"Sụp đổ hình tượng."
"Không ngờ người trong sáng vô tội như lại là kẻ dẫn dắt dư luận công kích người khác."
"Cô ta thật ghê tởm, lừa chúng tôi rơi biết bao nhiêu nước mắt, hóa ra đều là diễn."
"Người hiện tại thật đáng thương."
……
Dư luận lập tức đổi chiều.
Bạn thấy sao?