Vô Tâm – Chương 2

Không dám xem tiếp, tôi nhanh chóng tắt màn hình. 

 

Đường Nhã là vừa nãy, cũng là cũ của Tần Úc. 

 

Cô ta đã sống ở nhà tôi một tuần rồi, bởi vì ta nhảy lầu cứu, sau đó bị mất trí nhớ. 

 

Ký ức của ta dừng lại ở sáu năm trước.

 

Đó là năm ta và Tần Úc nhau say đắm nhất thời đại học. 

 

Bác sĩ , ta chỉ nhớ Tần Úc, hãy để ta tiếp nhiều với Tần Úc, ta mới có thể khôi phục trí nhớ. 

 

Ban đầu Tần Úc kiên quyết phản đối. 

 

"Xin lỗi, tôi có rồi." 

 

Nhưng không chịu nổi mẹ của Đường Nhã quỳ xuống cầu xin: "Tần Úc, con xem như dì đã tài trợ cho con học cấp ba, học đại học, cứu con bé với." 

 

"Học phí con có thể trả lại cho dì." 

 

"Dì chỉ có một đứa con này, chỉ mong con bé sống tốt." 

 

Cuối cùng Tần Úc vẫn mềm lòng, ta với tôi: "Nếu em không đồng ý thì sẽ đuổi họ đi." 

 

Thế là vấn đề lại ném cho tôi. 

 

Tôi đứng đó, lại như bị nướng trên lửa. 

 

Bởi vì mẹ của Đường Nhã là lãnh đạo của công ty tôi, lúc đầu tôi vào công ty, là do bà ấy một tay đề bạt tôi, bà ấy coi như cũng có ơn với tôi. 

 

Bây giờ, bà ấy buông bỏ tất cả tôn nghiêm, quỳ gối trước mặt tôi. 

 

Tất cả mọi người đều đang chờ câu trả lời của tôi, dường như tôi không đồng ý cũng không

 

Kết quả cuối cùng, là tôi đồng ý để ta ở đây một tháng. 

 

Tối nay hai người họ đi tham gia họp lớp cấp ba. 

 

Sau khi trở về, Tần Úc liền toát ra vẻ u ám, cũng không chuyện với ta. 

 

Cho nên, tối nay ta uống nhiều rượu như , tức giận như , là vì ta sao? 

 

Hóa ra luật sư Tần luôn ôn hòa với mọi người, cũng sẽ vì một câu " ta đã kết hôn rồi" mà mất kiểm soát tức giận sao?

 

Trên thực tế, trước đây, Tần Úc luôn mang dáng vẻ nắm chắc phần thắng, dùng thái độ ôn hòa nhất đánh bại những người khiêu khích ta đến hoa rơi nước chảy. 

 

Anh ta là huyền thoại của cả văn phòng luật sư. 

 

Anh ta chưa từng thua kiện. 

 

3

 

Tần Úc rất nhanh đã quay lại, không quá mười phút. 

 

Sau khi trở về, ta không một lời.

 

Chúng tôi nằm trên giường, quay lưng về phía nhau. 

 

Tôi có tâm sự không ngủ , bỗng dưng eo xuất hiện thêm một bàn tay. 

 

"Lại mất ngủ à?" Giọng dịu dàng của ta vang lên sau tai. 

 

"Buổi tối uống chút trà." Tôi thành thật khai báo. 

 

Tay ta khựng lại: "Đã buổi tối đừng uống trà, sao em không nghe lời?" 

 

"Tối nay em phải hoàn thành nốt đống bản thảo." Tôi giải thích. 

 

Anh ta đưa tay lên gáy tôi, nhẹ nhàng xoa bóp, dỗ dành tôi ngủ như dỗ trẻ con: "Đừng thức đêm nữa." 

 

Tôi rụt cổ lại: "Vâng." 

 

Xoa bóp một hồi, tathở dài: "Vẫn là em khiến bớt lo lắng hơn." 

 

Ồ, hóa ra ta thích tôi là vì tôi khiến ta bớt lo lắng sao?

 

Người không khiến ta bớt lo lắng là ai?

 

Tần Úc lớn hơn tôi hai tuổi, lại trưởng thành hơn tôi rất nhiều, đồng nghiệp đều tôi tìm một người trai kiểu "daddy", cái gì cũng quản, cái gì cũng không chịu buông tay để tôi tự mình , luôn rất dịu dàng, giống như một người trai. 

 

Chúng tôi đồng nghiệp giới thiệu, bắt đầu đương từ hai năm trước. 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...