14
Gần đây, Lục Chi Ngôn là khách quen của phòng bệnh chúng tôi.
"Cậu là bác sĩ khoa xương, suốt ngày chạy đến đây, muốn cướp bát cơm của tôi à?" Bác sĩ Trương bất mãn.
"Anh đừng quản." Anh ấy tùy hứng và phóng khoáng, không thèm để ý, sau đó quay sang hỏi tôi: "Có chỗ nào không khỏe không?"
"Chóng mặt."
"Nôn mấy lần rồi?"
"Ba lần."
Anh ấy đưa tay sờ trán tôi: "Hơi nóng, chưa uống thuốc à?"
"Khó nuốt."
"Em… đừng tùy hứng."
"Lục Chi Ngôn! Cậu là bác sĩ của ấy hay là của tôi? Cậu hết lời thoại của tôi rồi thì tôi còn gì nữa?" Bác sĩ Trương đứng bên cạnh không nhịn nữa.
"Anh ở đây thật vướng víu." Lục Chi Ngôn liếc ấy một cái.
"Vậy tôi đi?" Bác sĩ Trương tức giận bỏ đi.
"Lại đây, để giúp em uống thuốc." Lục Chi Ngôn đưa thuốc cho tôi.
"Đắng."
"Uống nhanh đi, uống xong đưa em ra ngoài."
"Đi đâu?"
"Em muốn đi đâu thì đi."
……
Anh ấy không nuốt lời, thật sự đưa tôi ra ngoài.
Xem phim, uống trà sữa, ăn xiên que, không bỏ sót thứ gì, thậm chí còn đưa tôi đi bar.
Vị bác sĩ Lục này, hình như không đứng đắn cho lắm.
"Lần đầu tiên đến?"
"Ừ."
Anh ấy đẩy tôi vào giữa sàn nhảy: "Không cần ngại, đèn tối om om, người khác cũng không nhận ra em đâu."
Tối nay chơi vui quá mức.
Anh ấy cho tôi biết, hóa ra cuộc sống còn có thể phóng túng như .
"Anh không sợ bệnh nhân của biết là bác sĩ mà còn thích đi bar sao?"
"Anh là bác sĩ, chứ có phải là hòa thượng đâu, không cần ăn chay niệm phật."
Cũng đúng.
Thật hâm mộ ấy, sống như một cơn gió tự do, không ai có thể trói buộc ấy.
Mà thực ra, cho dù bị người khác trói buộc, ấy cũng không thèm để ý.
Qua một lúc lâu, tôi mới phát hiện ấy đang mình.
"Nhìn em gì?"
"Không có gì." Anh ấy thu hồi ánh mắt.
"Vui không?" Anh ấy hỏi tôi.
"Có."
"Vậy sau này mỗi ngày đều vui vẻ như nhé."
"Được."
Anh ấy rất hung dữ, cũng rất thẳng tính.
Rõ ràng chúng tôi mới quen biết nhau không lâu, ấy lại trò chuyện với tôi như một người cũ, ấy hy vọng mỗi ngày sau này của tôi đều vui vẻ như .
Tâm trạng tôi có chút trùng xuống.
Hóa ra đã lâu rồi không , người khác chỉ cần đối xử dịu dàng với tôi một chút, tôi liền cay cay sống mũi.
"Sao, nhớ cậu ta rồi à?" Anh ấy thấy tâm trạng tôi không tốt, hỏi tôi.
"Không." Tôi thật.
"Về thôi." Anh ấy có chút bực bội.
Trở về bệnh viện, ấy chờ tôi ngủ, kéo chăn cho tôi, sau đó đứng im tại chỗ.
Trong cơn mơ màng, tôi cảm thấy có người hôn lên trán tôi.
Tôi sợ hãi không dám nhúc nhích.
"Bạn một ngày kết thúc rồi." Anh ấy nhỏ giọng : "Sau này phải ngoan ngoãn uống thuốc."
Anh ấy đi rồi.
Tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Bạn thấy sao?