Bác sĩ Trương đi rồi, Lục Chi Ngôn vẫn chưa đi.
"Cậu ấy đâu? Em bệnh nặng như , cậu ấy không đến?"
Anh ấy chắc là Tần Úc.
"Chia tay rồi."
"Chia tay rồi? Anh ở nước ngoài còn nghe hai người nhau nồng thắm lắm, còn muốn phù rể, đúng là nghĩ hay lắm. Sao, bây giờ em bị bệnh, cậu ấy liền chia tay với em?"
Tôi im lặng hồi lâu, mới lên tiếng: "Anh chắc là Đường Nhã khác, tên em trùng với ta, ta học cùng trường với các , còn em thì không."
Khá tàn nhẫn, tôi kiên nhẫn giải thích với ấy một hồi.
Nghe xong, sắc mặt ấy đột nhiên thay đổi.
"Hôm đó nghe điện thoại của em xong, buổi tối cậu ấy trở về liền với là cậu ấy có rồi, tên là Đường Nhã, nghĩ hai người đã ở bên nhau rồi, cuộc điện thoại đó hình như cũng không cần chuyển lời nữa, nên đã không ."
Đầu óc tôi trống rỗng.
Vậy ra, đêm đó tôi không nhận câu trả lời, là bởi vì ta căn bản không biết tôi đã từng gọi điện thoại cho mình sao?
Tôi chờ ngày này qua ngày khác, cuối cùng không nhịn nữa, vẫn đến trường học của ta tìm ta, muốn một câu trả lời.
Nhưng trên xe buýt, tôi lại thấy ta cẩn thận che nắng cho bên cạnh.
Ánh nắng ngày hôm đó thật chói chang, chói đến mức mũi tôi cay cay, nước mắt cứ thế rơi xuống.
Anh ta có rồi.
Tôi không thể chờ đợi câu trả lời của ta nữa rồi.
Anh ta đã Đường Nhã, đến mức bây giờ vẫn chưa thể quên.
Miệng ta ghét, không , hành , ánh mắt của ta đã sớm phản bội chính mình.
Nhìn người mình thích, từ ghét một đến thích ta, quá trình này còn khó chịu hơn việc ta trực tiếp đá tôi.
Số phận thật trớ trêu.
Sau khi tốt nghiệp, tôi ở lại thành phố của ta, giống như lúc học cấp ba, đi rất nhiều đường vòng, chỉ để sau giờ học trốn trong góc trộm ta một cái.
Tôi thậm chí còn âm thầm tiếp cận đồng nghiệp của ta, tạo ra cái gọi là buổi xem mắt.
Anh ta hỏi tôi có muốn ở bên nhau không, bề ngoài tôi tỏ ra bình tĩnh, khi về đến nhà, tôi lại hạnh phúc rơi nước mắt.
Anh ta không biết một bước đi nhỏ vốn rất bình thường của ta, đều là do tôi hao tâm tổn trí, dốc hết toàn lực mới cầu xin .
Tôi cẩn thận gìn giữ này, không dám vượt quá giới hạn.
Nhưng vào lúc tôi vui mừng khôn xiết muốn gả cho ta, mối đầu của ta lại trở về.
Cô ta chỉ một câu: "Thừa nhận đi, cũng em như cách em ."
Anh ta liền buông bỏ vũ khí, tan tác.
Thật đáng tiếc.
Chỉ còn một chút nữa thôi, tôi đã có thể gả cho chàng trai mà mình đã thích từ năm 17 tuổi.
Vậy nên, bây giờ ta còn hỏi tôi đang ở đâu gì?
Có ích gì chứ?
Tôi sắp chết rồi, dùng cái chết để trói buộc của một người đàn ông, hay là dùng sự áy náy để đổi lấy rẻ mạt của ta?
"Tần Úc, em , em từng rất mong . Nhưng bây giờ không cần nữa rồi. Cảm ơn sự thẳng thắn của , chúng ta kết thúc rồi."
Tôi viết một câu như trong nhật ký.
Bạn thấy sao?