Nhưng sau khi ta thi đậu, tôi lại vì trong đầu có một khối u, bỏ lỡ kỳ thi tuyển sinh đại học năm thứ hai.
Ôn thi lại một năm, tôi cũng chỉ thi đậu vào thành phố của ta, không thể thi vào trường đại học của ta.
Ngày lễ nhân năm nhất đại học, tôi lấy hết can đảm gọi điện thoại tỏ với ta.
Vì quá căng thẳng, tâm trí rối bời, tôi một tràng dài.
"Em thích rất nhiều năm rồi, có thể suy nghĩ đến chuyện trai em không?"
Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu: "Ừm… có thể thì có thể, mà còn chưa biết tên em."
"Đường Nhiễm."
"Chào Đường Nhiễm, tên là Lục Chi Ngôn, chúng ta chưa gặp mặt bao giờ, hay là em cho biết địa chỉ của em, đừng nóng vội như , chúng ta trước nhé?"
"Lục Chi Ngôn?" Tôi sợ ngây người: "Em em… em tìm Tần Úc."
Thực ra lúc đầu cuộc gọi, tôi đã là tìm Tần Úc, không biết có phải tôi quá nhiều hay không, ấy lại không nghe thấy câu đó.
"Tần Úc? Vậy lúc nãy em không phải đang tỏ với sao?"
"Vâng."
"Chết tiệt, cậu ấy không có ở đây."
"Xin lỗi, có thể chuyển lời cho em không?"
"Chuyển lời? Mới một phút em đã muốn đổi trai rồi?"
"Xin lỗi."
"Ai cần em xin lỗi? Khóc cái gì? Này em…" Anh ấy có chút hung dữ: "Được rồi, đừng khóc nữa, không hung dữ với em nữa."
……
Hóa ra Lục Chi Ngôn, người nghe điện thoại hôm đó, đã trở thành bác sĩ.
14
Dòng suy nghĩ dừng lại ở đây, tôi mở điện thoại, phát hiện có thêm mấy tin nhắn.
"Em đang ở bệnh viện nào? Đừng náo loạn nữa, cho biết em sao rồi?"
"Em nghe lời một chút, đã chạy khắp tất cả các bệnh viện ở thành phố B mà không tìm thấy em, mệt mỏi lắm rồi."
"Đứa bé là của hai chúng ta, nó là một sinh mệnh, em dựa vào cái gì mà tự mình quyết định? Dựa vào cái gì mà dùng cách này để trả thù ?"
"Hôm đó thật sự tức giận đến phát điên, năng lung tung, em có biết đau lòng đến mức nào không?"
"Em đang ở đâu, gửi định vị cho , coi như cầu xin em."
……
Là Tần Úc.
Tôi khổ.
Hóa ra luật sư Tần cao cao tại thượng, chưa từng thua trận cũng có lúc nhận thua.
Chỉ là, lúc trước khi ở trong sa mạc, tôi đang khao khát muốn uống một ngụm nước, ta không cho, khi ra khỏi sa mạc, ta đưa đến một thùng nước, tôi cũng không còn hứng thú nữa.
Buổi tối, trong phòng bệnh có thêm hai bác sĩ.
Lục Chi Ngôn lại đến.
"Tình hình của ấy thế nào?" Lục Chi Ngôn hỏi bác sĩ Trương.
"Không tốt lắm."
"Ra nước ngoài, cơ hội có thể lớn hơn một chút không?"
Bác sĩ Trương không trả lời.
Im lặng chính là câu trả lời.
"Hai người quen biết nhau?" Bác sĩ Trương hỏi ấy.
Anh ấy tôi: "Coi như quen biết đi."
"Chưa từng nghe cậu qua."
"Làm cậu ấy một phút, liền đá tôi." Anh ấy bất lực .
Tôi: !
Bác sĩ Trương: !
Bệnh nhân trong phòng bệnh đều chúng tôi với ánh mắt kỳ quái.
Bạn thấy sao?