9
Ngày hôm sau, công ty của họ đột nhiên có việc, ta vốn sẽ đưa tôi đến bệnh viện, lại nhận rất nhiều cuộc gọi công việc trên đường đi.
Tôi chủ đề nghị ta cho tôi xuống xe ở ven đường.
"Em tự đi không?"
"Được."
"Tối nay muốn ăn gì, mua về nấu cho em ăn."
"Tùy đi." Nói xong những điều này, tôi tự bắt xe đến bệnh viện.
Từ bệnh viện đi ra, đồng nghiệp của ta gọi điện thoại cho tôi, : "Tần Úc xảy ra chuyện rồi."
"Anh ấy đánh người ta, người đó là một phú nhị đại, sống mũi đều bị Tần Úc đánh gãy."
Tôi hoảng hốt, vội vàng chạy về nhà.
Trên đường đi, trong đầu tôi không ngừng hiện lên những gì đồng nghiệp đã với tôi.
"Người bị đánh là chồng của Đường Nhã, nghe chồng ta bạo lực gia đình, lúc trước Đường Nhã nhảy lầu cũng là bởi vì không chịu nổi nên mới nộp đơn ly hôn, hai người vẫn đang trong thời gian hoà giải, phía người chồng vẫn không đồng ý.”
"Cô ta vừa về nhà, chồng ta đã đánh ta, luật sư Tần đi đưa hành lý cho ta, thấy cảnh này, không hai lời liền lao vào đánh nhau với người ta.”
"Gia đình phú nhị đại đó sao có thể bỏ qua, chắc chắn sẽ tìm cách cho luật sư Tần vào tù."
Nghĩ đến đây, tôi không biết nên khóc hay nên .
Hóa ra, hôm nay ta bận như , bận đến mức không có thời gian đi cùng tôi đến bệnh viện, lại có thời gian đưa hành lý cho Đường Nhã sao?
Anh ta vì ta mà không tiếc hủy hoại tiền đồ của mình, ra tay đánh người.
Trong chuyện này, rốt cuộc là chính nghĩa nhiều hơn, hay là ân oán cá nhân nhiều hơn?
Về đến nhà, tầng một không có ai.
Tôi lại chạy lên tầng hai.
Vừa đẩy cửa vườn ra, liền thấy Đường Nhã như một mèo con bị thương, sợ hãi ngồi xổm dưới gốc cây hoa hồng, nước mắt đầm đìa trên mặt.
Còn Tần Úc đứng khoanh tay bên cạnh, chân vẫn đang đi giày da, còn chưa kịp thay.
"Tại sao lại phải gả cho loại người đó?" Anh ta chất vấn ta.
"Bởi vì em muốn chọc tức ." Cô ta hoàn toàn không giả vờ nữa: "Anh , cho dù em gả cho ăn mày, cũng sẽ không quan tâm, em chỉ muốn xem xem có thật sự không quan tâm hay không."
"Bởi vì chọc tức? Chọc tức mà đánh cược cả tương lai của mình, em có não không ?" Anh ta tức giận đá vào gốc cây hoa hồng bên cạnh, cánh hoa rơi xuống.
Cô ta khóc dữ dội hơn.
"Em không có não, em chỉ là ." Cô quay lưng lại, khóc đến mức cả người run rẩy.
"Em!" Anh ta tức giận đến mức không biết phải sao.
"Anh cũng mà? Tìm người có cái tên giống em, mua cho ta loại trà sữa mà em thích uống, hát cho ta nghe bài hát mà em thích, mua cho ta chiếc váy mà em thích, mua cho ta căn nhà mà em thích, trồng loài hoa mà em thích, còn muốn kết hôn với ta, chẳng phải cũng đánh cược cả đời sao?"
Bạn thấy sao?