Lưu Văn Uyên như bị sét đánh, mặt không còn giọt máu:.
“Hoàng… Hoàng thượng! Thần…”.
“Còn về nhi tử của ngươi,”.
Ánh mắt Tiêu Duyện rơi xuống tên béo con đang run rẩy,.
“Cậy thế kiêu căng, ức hiếp kẻ yếu. Tống đến Thanh Tùng thư viện ngoài kinh thành, giao cho Sơn trưởng nghiêm khắc giáo dưỡng. Ba năm không hồi kinh.”.
Lưu phu nhân lảo đảo một cái, trực tiếp ngất lịm..
Tiểu tử kia cũng sợ đến mức ngã bệt xuống đất, chân tay mềm nhũn..
“Còn nữa,”.
Tiêu Duyện ôm lấy hài tử, thản nhiên tiếp,.
“Ngươi phu nhân khi nãy vô lễ trước mặt trẫm, khóc lóc hét, mất thể thống. Tát mười cái, răn đe kẻ khác.”.
Lập tức có thái giám bước tới, mặt không đổi sắc kéo Lưu phu nhân đã hôn mê xuống ngoài điện..
Lưu Văn Uyên ngã quỵ tại chỗ, thần hồn tiêu tán, như tro tàn trong gió..
“Lui cả đi.”.
Tiêu Duyện vung tay áo..
Lưu Văn Uyên bị người dìu đỡ, cùng với đứa con trai đã bị doạ đến ngây ngốc, lảo đảo chật vật mà lui ra khỏi đại điện..
Trong điện, chỉ còn lại mấy người chúng ta..
Tiêu Duyện ôm lấy tiểu tử, trở lại ngồi ngay ngắn tại chủ vị..
Tiểu tử tựa hồ không còn quá sợ hãi hắn như trước, bàn tay nhỏ bé tò mò vân vê những sợi kim tuyến thêu hình giao long trên long bào..
Sắc mặt Tiêu Nghiễn vốn căng cứng, lúc này mới thoáng hòa hoãn, hắn chắp tay, hướng về phía Tiêu Duyện hành lễ thật sâu:.
“Tạ hoàng huynh chủ trì công đạo.”.
Tiêu Duyện chẳng đáp, chỉ đưa mắt sang ta:.
“Duệ Vương phi.”.
“Thần thiếp có mặt.”.
“Hộ tử tâm thiết, lý đáng thông.” Hắn chậm rãi cất lời, ánh mắt vẫn sắc bén như gươm, “Nhưng ngôn từ mạo phạm, lại dám tranh biện trước điện, cũng là sự thật.”.
Lòng ta khẽ siết lại..
“Niệm lần đầu phạm lỗi, lại có nguyên do chính đáng,” ngữ điệu hắn chợt chuyển, “ ngươi bế môn tư quá nửa tháng, chép ‘Nữ giới’ mười lượt. Lấy tiểu răn lớn.”.
“…Thần thiếp lĩnh .”.
Ta cúi đầu đáp lời. So với những gì đã nghĩ, hình này quả thực là nhẹ..
Tiêu Duyện khẽ gật đầu, ánh mắt một lần nữa rơi xuống tiểu tử trong lòng, đúng lúc con đang cố gắng móc ra con mắt của con rồng thêu trên áo bào hắn..
“Hài tử này…” Hắn hiếm khi ngập ngừng, dường như đang cân nhắc từ ngữ, “đã kinh sợ, thân thể lại suy nhược. Ngươi mẫu thân, phải chăm sóc cho tốt. Nếu thiếu thuốc thang, cứ đến Thái y viện lĩnh.”.
“Thần thiếp tạ ơn Thánh thượng.”.
Ta có chút bất ngờ, vẫn kính cẩn hành lễ..
Tiêu Duyện đưa tiểu tử trả lại cho ta..
Tiểu tử vừa vào lòng ta liền như tìm nơi nương tựa, tay nhỏ quàng lấy cổ ta không buông..
“Được rồi, trẫm mệt rồi.”.
Tiêu Duyện đứng dậy, khẽ xoa ấn đường, giữa mày lộ vẻ mệt mỏi càng rõ, “Hoàng đệ, ngươi tự lo lấy mình.”.
Hắn liếc Tiêu Nghiễn một cái đầy ẩn ý, rồi không thêm gì nữa, xoay người hồi cung..
Hoàng thượng vừa rời đi, trong đại điện chỉ còn ta, Tiêu Nghiễn và tiểu tử trong lòng đang dần bình tĩnh lại..
Không khí bỗng có chút vi diệu ngượng ngập..
Tiêu Nghiễn ta, ánh mắt phức tạp khó phân..
“Ngươi…” Hắn mở miệng, dường như muốn gì, cuối cùng chỉ hóa thành một câu:.
“…Đưa nó về nghỉ trước đi. Nếu thiếu thứ gì, cứ với quản gia.”.
“Tạ Vương gia.”.
Ta gật đầu, ôm hài tử xoay người rời đi..
Vừa mới bước hai bước..
“Thẩm Tê Trì.”.
Thanh âm của Tiêu Nghiễn từ sau vọng tới..
Ta dừng bước, không quay đầu..
“Sau này…”.
Giọng hắn mang theo vài phần do dự, lẫn một tia không quen thuộc,.
“…nếu lại có chuyện như thế, không cần ngươi tự mình thủ. Nói với bản vương, hoặc… với quản sự là .”.
Ta khẽ sững người..
Đây là… yếu thế? Hay là… một lời hứa?.
“Biết rồi.”.
Ta vẫn không quay đầu, chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng, rồi bế con rời khỏi đại điện..
Tiểu tử nằm trên vai ta, đôi mắt đen lay láy lén Tiêu Nghiễn vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, môi nhỏ mấp máy, dường như muốn gì đó..
Tiêu Nghiễn cũng đang nó..
Ánh mắt phụ tử trong khoảnh khắc giao nhau giữa không trung..
Bỗng tiểu tử nhoẻn miệng , nụ có phần e dè, lại mang theo vài phần lệ thuộc..
Tiêu Nghiễn rõ ràng ngẩn người, khóe môi lạnh lùng xưa nay, dường như rất khẽ, rất không tự nhiên mà nhếch lên một tấc..
Những ngày bế môn tư quá, yên tĩnh đến có phần tịch mịch..
Bạn thấy sao?