Vô Tâm Bái Quan [...] – Chương 12

Ta cố gắng giữ cho mình bình tĩnh, vẫn không kìm nghẹn ngào, "Ta thà rằng chàng trở về Phật môn, đời đời kiếp kiếp không gặp ta.""Cũng... không muốn chàng chết."Huyền Dặc khẽ ."Nhưng ta không muốn.""Thế gian vốn không có vẹn cả đôi đường, nếu ta xuất gia, lại không khống chế trái tim mình, tụng kinh mỗi ngày cũng không thể tâm không tạp niệm.""Nếu ta hoàn tục, ta sẽ phản bội tín ngưỡng của mình, có lỗi với ân dưỡng dục nhiều năm của lão trụ trì, trốn tránh trách nhiệm vốn nên gánh vác trên vai.""Khó vẹn cả đôi đường, từ ngày ta tâm, đã định sẵn là khó vẹn cả đôi đường."Chàng phủi đi lá rụng trên áo, "Bây giờ đối với ta, có lẽ ngược lại là kết cục tốt nhất."

26Ta và Huyền Dặc không ngủ cả đêm.Chúng ta cùng ngồi ngoài quân trướng, ngắm sao trăng trên trời sáng rồi tắt.Huyền Dặc chưa từng với ta một chữ .Nhưng khi chàng chỉ vào những ngôi sao trên trời , sau này chàng ấy sẽ biến thành ngôi sao không đáng ý nhất kia, âm thầm bảo vệ ta, ta đột nhiên hiểu ẩn ý trong lời của chàng.Dù cố gắng thế nào, nước mắt vẫn lã chã rơi xuống.Ta dùng mu bàn tay lau nước mắt, chỉ vào ngôi sao bên cạnh, "Vậy, ngôi sao kia sau này sẽ là ta."Nguyện thiếp như sao, chàng như trăng.Đêm đêm ánh sáng rọi soi tỏ tường....Sáng sớm.Các thị vệ thu dọn quân trướng, chuẩn bị tiếp tục lên đường."Công chúa...""Suỵt."Ta đặt ngón trỏ lên môi, ngắt lời thị vệ.Đầu của Huyền Dặc nhẹ nhàng tựa vào vai ta.Ta ngẩng đầu tên thị vệ kia, giọng rất khẽ."Chàng ấy ngủ rồi."Thị vệ kinh ngạc Huyền Dặc một cái, sắc mặt lại đột nhiên thay đổi, "Công chúa, hắn..."Ta chớp mắt.Có nước mắt lăn xuống."Đừng đánh thức chàng ấy."27Ta một mình trở về Đông Lê.Thực ra, cũng không hẳn là một mình.Ngoài đám thị vệ hộ tống kia, còn có một ngôi sao không quá sáng trên trời....Ta thay một bộ y phục đơn giản, lại trở về ngôi chùa dưới chân núi Thanh Vân.Nơi này không còn trụ trì, không còn Huyền Dặc.Nhưng lại thu nhận thêm hai đệ tử.Một người là ăn mày mà trụ trì hiện tại gặp trên phố, thấy hắn có chút tuệ căn, lại có lòng hướng Phật, bèn đưa hắn về chùa.Đặt tên là Huyền Không.Huyền trong tứ đại giai không.Tiểu hòa thượng mặc một bộ tăng bào không vừa vặn, dung mạo thanh tú.Đôi mắt kia cực kỳ có linh khí.Hắn ngẩng đầu ta, hỏi: "Thí chủ là ai?""Một người quen cũ của sư thúc con."Mấy năm trôi qua, vai vế của Huyền Dặc đã lên đến hàng sư thúc sư bá.Hắn gật đầu, lại hỏi: "Xin hỏi là sư thúc nào? Con đi gọi người giúp thí chủ.""Không cần đâu."Ta , "Ta tùy ý đi dạo thôi."Ta bái Phật, thắp hương, đi dạo một vòng trong chùa rồi mới rời đi.Lúc đi, tiểu hòa thượng kia lại chạy đến cổng chùa tiễn ta, "Sau này người còn đến không?""Sẽ đến.""Ta sống ở dưới chân núi, sẽ thường xuyên đến thăm."Tiểu hòa thượng dường như rất vui, lúc tạm biệt không ngừng vẫy tay với ta."Thí chủ tỷ tỷ!"Ta vừa đi vài bước, liền nghe thấy hắn gọi ta ở phía sau.Quay người lại, chỉ thấy hắn nắm chặt túi gấm của ta, "Đây là đồ người đánh rơi."Hắn chạy đến thở hổn hển, không quên tò mò, "Bên trong đựng gì ạ?"Ta mở túi gấm ra, bên trong là hai bức tranh, gấp gọn gàng.Mở bức tranh thứ nhất ra.Người trong tranh mày điểm chu sa.Mặc tăng bào, tay cầm một chuỗi Phật châu.Lại từ từ mở bức tranh thứ hai ra, tiểu hòa thượng bên cạnh kinh ngạc kêu lên, "Người trong tranh này giống người quá!"Trong tranh là một nữ tử cải trang nam, linh hoạt bát.Bên cạnh viết một dòng chữ, nét chữ có chút hỗn loạn."Từ nay vô tâm bái bái Quan Âm." ( Từ nay chẳng còn lòng dạ nào mà bái lạy quan âm nữa)(Toàn văn hoàn) 

 

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...