Vỡ Rồi – Chương 3

Chương 3

Ba mẹ tôi ly hôn từ sớm, mẹ là người nuôi tôi.

Bà có để dành một khoản quỹ giáo dục trong thẻ riêng cho tôi.

Tôi quyết định đi nước cờ hiểm — nhân lúc bà ngủ, tôi lén rút tiền rồi xóa luôn tin nhắn thông báo từ ngân hàng.

May mà tôi đã sống thêm một kiếp, mật khẩu của thẻ đó mẹ từng với tôi sau khi thi đại học xong.

Tôi lập tài khoản chứng khoán tại một tiệm net.

Trước kỳ thi học sinh giỏi Vật Lý, số tiền ấy đã tôi nhân lên mấy lần.

Tôi chuyển tiền gốc trở lại thẻ, rồi dùng phần tiền lãi đó tài trợ cho một nữ sinh trong trường đang định bỏ thi đại học – Lý Nghiên.

Thành tích của ấy chẳng thua gì Lục Cảnh Niên.

Chỉ là vì ba bị bệnh nặng, còn có em nhỏ trong nhà, buộc phải từ bỏ kỳ thi để gánh vác chuyện gia đình.

Khi tôi đề nghị tài trợ, gương mặt ấy tràn đầy kinh ngạc.

Tôi tùy tiện bịa lý do, là đồng nghiệp ở đơn vị mẹ tôi muốn giúp đỡ.

Cô ấy cảm đến rơi nước mắt.

Còn Lục Cảnh Niên thì sao?

Dạo này hoặc là hắn không đến lớp, hoặc đến rồi gục đầu ngủ gật.

Chăm sóc một bà bầu tâm trạng thất thường đúng là mệt thật.

Đến ngày thi, hắn suýt nữa thì trễ giờ.

Tôi đứng ở ban công tầng ba xuống, thấy Song Thư Dao ôm bụng đuổi theo hắn.

Có vẻ ta thấy tôi, liền nhanh chóng nép vào sau gốc cây.

Tôi giả vờ như không thấy, tiếp tục trò chuyện vui vẻ với Lý Nghiên rồi bước vào phòng thi.

Không lâu sau, kết quả công bố.

Tôi không có giải – rất bình thường.

Kiếp trước tôi học tiếp lên thạc sĩ, tiến sĩ đều trong ngành y sinh học.

Lần này chỉ là tham gia để tích lũy kinh nghiệm, và quan trọng nhất, là để đảm bảo Lý Nghiên cùng một nam sinh khác vào phòng thi suôn sẻ.

Kiếp trước, Tạ Thần – học sinh của trường bên – gặp tai nạn giao thông vào đúng ngày thi.

Kiếp này, tôi đã chủ quen với cậu ấy trong lớp chuyên luyện thi, cố kéo cậu đi đường vòng.

Tôi rất hứng thú trong việc tạo thêm đối thủ cho Lục Cảnh Niên.

Quả nhiên.

Lý Nghiên đứng đầu.

Thứ hai vẫn là cậu từng có tên trong bảng xếp hạng kiếp trước.

Thứ ba là Tạ Thần.

Lục Cảnh Niên hoàn toàn mất đi cơ hội đặc cách lần này.

Ngày công bố kết quả, thầy giáo đến an ủi hắn: “Cảnh Niên, không sao đâu, vẫn còn kỳ thi đại học. Thầy tin vào năng lực của em, chỉ là cần phải điều chỉnh lại trạng thái. Gần đây em bị bệnh à?”

Lục Cảnh Niên cúi đầu im lặng, rồi gượng dậy : “Không sao đâu thầy, em thi đại học cũng .”

Tôi ngồi bên đọc sách, cố gắng kiềm chế bản thân không sang.

Tôi sợ ánh mắt đầy hận thù của mình sẽ không thể che giấu nổi.

Lục Cảnh Niên, nghĩ hay thật đấy! Nếu tôi để bình an mà đi thi đại học, thì tôi sống lại lần này để gì?

Nếu không rơi xuống đáy, không xuống địa ngục, thì tôi còn sống để gì?

Đây chỉ là khởi đầu thôi.

Tôi sẽ không cho bất kỳ cơ hội nào để ngóc đầu lên nữa.

8

Học kỳ cuối năm lớp 12, chúng tôi càng lúc càng bận rộn.

Tôi bận rộn mỗi ngày để viên Song Thư Dao, vẽ ra trước mắt ta một bức tranh rực rỡ về cuộc sống đại học.

Tôi lên mạng tìm đủ loại blogger, bài viết, fanpage kể chuyện đương thời sinh viên rồi gửi hết cho ta.

【Thư Dao, cậu có muốn quay lại học không? Không học đại học, sau này sẽ tiếc lắm đấy. Tớ nghĩ đương mà để đến đại học mới bắt đầu thì mới thú vị. Ai cũng đã vượt qua cấp ba đầy áp lực, lên đại học rồi thì còn trẻ, còn thời gian, cùng sở thích, cùng đề tài, thật tuyệt mà!】

【Yêu nhau nhất định phải có chung sở thích à?】

【Hai người bên nhau thì chắc chắn phải hợp nhau, chuyện thoải mái mới chứ! Cậu xem bố mẹ tớ khác nhau quá, cuối cùng cũng ly hôn thôi.】

【Thôi, đừng mấy chuyện đó nữa. Uyên Uyên, cậu với Lục Cảnh Niên lành chưa?】

【Haiz, tớ không muốn nghĩ đến nữa. Chuyện tương lai cứ để tương lai tính đi.】

Tôi không bao giờ trả lời rõ ràng câu hỏi của ta, mỗi lần đều mập mờ cho qua.

Mãi cho đến gần kỳ thi đại học, tôi chủ tìm ta:

【Dao Dao, thật ra tớ vẫn không hiểu vì sao Lục Cảnh Niên lại không đạt giải trong kỳ thi đó. Trông cậu ta không ổn lắm. Mặc dù bọn tớ đã cãi nhau to như thế, vẫn hy vọng cậu ta thi đỗ. Hôm nay còn nghe cậu ta trong lớp là bị dị ứng với đậu phộng nữa. Cậu tớ có nên mua thuốc dị ứng đưa cậu ta không?】

Sợ Song Thư Dao không biết chuyện này, tôi còn đặc biệt nhấn mạnh.

Lục Cảnh Niên rất coi trọng kỳ thi đại học lần này, đồ ăn đều do mẹ hắn đích thân chuẩn bị.

Nhưng cuối cùng, hắn vẫn bỏ lỡ kỳ thi.

Hôm thi, hắn bị dị ứng nghiêm trọng, phải đưa đi cấp cứu.

Vì đưa đến quá muộn, hắn bị ngạt thở trong thời gian dài, khiến não có dấu hiệu tổn thương.

Lý do khiến hắn bị dị ứng chính là vì… hôn Song Thư Dao – người trước đó đã ăn đậu phộng.

Song Thư Dao lo hắn hồi phục quá nhanh, mãi lâu sau mới phát hiện ra mặt hắn đã tím bầm vì ngạt.

9

Ngày thứ hai Lục Cảnh Niên nhập viện, tôi vẫn đang thi đại học.

Vừa bước ra khỏi phòng thi buổi sáng, đang định ăn chút gì đó rồi nghỉ ngơi để chuẩn bị cho môn thi tiếp theo, thì Song Thư Dao ôm một bó hoa baby chạy đến tìm tôi.

Cô ta khóc sưng cả mắt, nghẹn ngào :

“Uyên Uyên, xin lỗi… tớ vẫn không dám với cậu chuyện giữa tớ và Lục Cảnh Niên.”

“Chuyện gì cơ?”

Cô ta cúi đầu, ánh mắt đầy áy náy liếc xuống bụng: “Uyên Uyên, thật ra lần trước tớ đến tìm cậu mượn tiền… là vì tớ có thai.”

“Hả?” Tôi phối hợp giả vờ ngạc nhiên.

“Cậu không muốn biết ba đứa bé là ai sao?”

“Là ai ?”

“Là Cảnh Niên. Uyên Uyên, cậu sẽ không trách tớ đâu, đúng không?”

Tôi ta, trong mắt đầy sự chế giễu, không lời nào.

Nực thật!

Tôi đã từng xem một người như thân.

Thấy tôi không phản ứng, ta liền vội nhét bó hoa baby vào tay tôi: “Uyên Uyên, cậu sẽ chúc phúc cho bọn tớ đúng không? Đây là hoa ấy tặng tớ, ấy hoa baby là biểu tượng của âm thầm bảo vệ. Uyên Uyên, tớ tin cậu cũng sẽ gặp người phù hợp với mình thôi.”

Tôi không hề nhận lấy bó hoa đó, cứ để mặc nó rơi xuống đất.

Rồi đưa chân giẫm mạnh lên, nghiền nát từng cánh hoa: “Thế tại sao cậu lại chọn đúng hôm nay để với tớ, hả, người thân của tớ?”

“Uyên Uyên, tớ không có ý đó… sao cậu có thể nghĩ tớ như chứ?”

“Tớ nghĩ cậu như nào cơ, thân của tớ? Nhìn lại đi, nực thật đấy! Cậu không thật sự tin là tớ lại thích cái thể loại đàn ông rẻ rúng như hắn chứ? Cậu coi hắn như báu vật, giờ đang nằm trong viện đó, may ra chữa khỏi còn biết chảy nước miếng. Sau này nhớ bà mẹ đảm chăm con thật tốt nhé! Còn từ hôm nay, chúng ta không còn là nữa.”

“Trình Uyên, ý cậu là gì?”

Tôi đá bó hoa về phía đống rác gần đó, nhếch môi :

“Chẳng có ý gì cả, chỉ là… cắt đứt thôi, hiểu chưa?”

“Trình Uyên, cậu thì có gì hay ho hơn tớ? Cậu chẳng qua học giỏi hơn, có một người mẹ thương cậu hơn thôi…”

Lời mắng nhiếc của ta vang lên từ phía sau, còn tôi thì chẳng buồn quay đầu.

10

Ba ngày thi đại học kết thúc, Lục Cảnh Niên vẫn chưa xuất viện.

Kết quả thi nhanh chóng công bố, tôi vẫn chọn đúng ngôi trường như kiếp trước.

Còn Lục Cảnh Niên thì quyết định học lại.

Chỉ là… mọi chuyện không đơn giản như hắn nghĩ.

Đầu tiên, do thời gian ngạt thở vì dị ứng quá lâu, não hắn đã bị tổn thương nhất định.

Trong lần kiểm tra chất lượng đầu tiên sau khi quay lại học, một học lại kể: “Lục Cảnh Niên thậm chí còn không lọt nổi top 100 của khối.”

Tiếp đó, đứa bé của Song Thư Dao đã chào đời.

Chuyện này không thể giấu nổi nữa.

Bố mẹ Lục Cảnh Niên căm hận Song Thư Dao đến tận xương tủy.

Họ cho rằng chính ta đã hủy hoại đứa con cưng của họ.

Không cho ta nổi một ánh mắt tử tế.

Trong khi đó, gia đình của Song Thư Dao cũng đang tìm kiếm ta khắp nơi.

Cuối cùng lại phát hiện ra ta đã sinh con.

Bố ta tức đến suýt ngất ngay tại chỗ.

Mỗi ngày, Lục Cảnh Niên đều bị vây trong những rắc rối vụn vặt này, mệt không tả .

Còn tôi thì vui đến mức liền nửa tháng thí nghiệm không biết mệt.

Tôi muốn tốt nghiệp sớm.

Tôi muốn nhanh chóng đạt những tài nguyên và thành tựu mà kiếp trước tôi đã có.

Và thực ra, so với mớ kiến thức cấp ba, những thứ này mới thật sự là sở trường của tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...