10.
Trong tiếng khóc đầy tuyệt vọng của Trần Dụ Sinh, tôi đưa dao cắt đứt dây khóa hồn.
Tiếng gào thét lập tức im bặt.
Đôi mắt đen láy của mở to, ngơ ngác tôi, như không thể tin nổi.
Tôi khẽ : “Không khóc nữa à?”
Trong đôi mắt đen như mực của Trần Dụ Sinh vẫn còn nguyên vẻ ngơ ngác khó hiểu.
Tôi đỡ dậy: “Ăn bánh quy đi.”
Loại bánh quy bữa sáng có mùi sữa nhè nhẹ, rất thích.
Trần Dụ Sinh chưa từng ăn thứ gì ngon lành.
Khi còn bị nhốt trong nhà chứa củi, đói đến mức từng ăn chuột sống để cầm hơi.
Khi ấy vẫn chưa hoàn toàn tuyệt vọng, còn nghĩ nếu mình chăm học, biết thêm nhiều chữ, thì sau này có thể dự khoa cử, rời khỏi cái nơi gọi là “nhà” chẳng khác gì địa ngục ấy.
Anh muốn trở thành một người có thể diện, một thư sinh đàng hoàng.
Giờ đây, Trần Dụ Sinh ngồi bên cạnh tôi, vừa chậm rãi nhai bánh quy.
Tôi xoay nhẹ thanh “Đao Cắn Hồn” trong tay, nghiêng đầu mỉm với đạo sĩ: “Còn không đi, tôi ông thật đấy.”
Đạo sĩ giờ trông như một ông già lụ khụ, bộ râu bạc run run, trừng mắt chỉ vào tôi: “Cô… , đây là…”
Tôi đứng dậy.
Lão ta hoảng hốt quay đầu bỏ chạy thục mạng xuống núi.
Tôi lại ngồi xuống, Trần Dụ Sinh: “Anh thích bánh quy đúng không? Vậy sau này em sẽ mua thật nhiều cho ăn.”
Cơ thể Trần Dụ Sinh khẽ khựng lại.
Ngay khi tôi vừa dứt lời, oán khí quanh người Trần Dụ Sinh liền tan đi một phần.
Thật ra… rất dễ dỗ.
Tôi lớp oán khí vẫn còn lơ lửng quanh người chỉ cần nó tan hết, sẽ có thể đi đầu thai, quên sạch quá khứ này.
Đến lúc đó… tôi cũng có thể…
11.
Trần Dụ Sinh không còn giả vờ nho nhã nữa, mở miệng là gọi “vợ ơi”.
Tôi dẫn xuống núi, tiện thể gọi cấp cứu cho Trần Tam Kim.
Dù gì cũng chưa chết hẳn, vẫn có thể cứu .
Trần Dụ Sinh rõ ràng rất không vui, hận không thể giật lấy điện thoại của tôi đập nát cho hả giận.
Nhưng rốt cuộc chẳng gì cả.
Chỉ lặng lẽ đi theo sau tôi, cùng tôi bước vào căn phòng trọ nhỏ xíu mà tôi .
Anh liếc mắt xung quanh, nhíu mày: “Em… không có tiền hả?”
Tôi quay lại: “Sao, thấy chỗ này nhỏ quá, chê à?”
Trần Dụ Sinh lắc đầu.
Anh không quan tâm chuyện ở chỗ nào dù sao thì, một nơi bẩn thỉu tăm tối như nhà chứa củi cũng từng nằm qua rồi
Tôi , khẽ thở dài.
Rồi nhẹ giọng lý lẽ:
“Anh đừng giận, em không phải muốn ngăn báo thù. Chỉ là… sớm muộn gì cũng phải bước vào luân hồi. Nếu còn dính máu người, kiếp sau e là chẳng thể sống yên.”
Trần Dụ Sinh tôi chằm chằm, giọng lạnh: “Cả đời này còn chẳng sống yên, còn quan tâm gì kiếp sau?”
Mắt tôi bỗng cay xè.
Tôi đã tận mắt thấy hết cả cuộc đời từ một đứa trẻ đáng thương, đến một thiếu niên cố níu lấy hy vọng, rồi cuối cùng là một thanh niên tự treo cổ trong tuyệt vọng.
Chỉ có một chữ để : thảm.
Tôi ngồi khoanh chân dưới đất, lấy ra món đồ tổ truyền của ông nội để lại, những pháp cụ mà một âm dương sư cần có.
Bắt đầu lập trận.
“Trần Thanh Tuyền, mất đột ngột năm 1247 thời Nam Tống, cả đời nhiều việc ác, hành hạ con ruột đến chết. Sau khi chết, chuyển sinh mang theo ký ức thành một con trâu cày, lao ngày đêm, già rồi bị thực phẩm, tiếp tục chuyển sinh thành gà, thành heo… Trải qua bảy lần vào súc sinh đạo, mới dần chuộc tội nghiệp.”
“Phương Minh Cầm, chết bệnh năm 1253, đầu thai vào súc sinh đạo, mang theo ký ức trải qua tám kiếp luân hồi…”
Tôi nhắm mắt lại, từng cái tên chậm rãi bật ra khỏi miệng.
Đó đều là những kẻ từng Trần Dụ Sinh.
Không ai có kết cục tốt đẹp.
Nhưng quá nhiều.
Những người từng tổn thương quá nhiều, tôi không thể đếm xuể.
Tôi học nghệ chưa sâu, chỉ đọc một đoạn đã phun ra một ngụm máu tươi, ho đến mức không thể đứng vững.
Trong miệng đầy mùi máu tanh, tôi vẫn gắng nở nụ dịu dàng, nhẹ giọng an ủi : “Dụ Sinh… bọn họ đều không có kết cục tốt, đừng giận nữa nhé…”
Trần Dụ Sinh trầm giọng : “Còn tên đạo sĩ.”
12.
Phải rồi.
Ngoài những kẻ nhà họ Trần, còn có tên đạo sĩ đứng sau bày mưu tính kế.
Chính hắn mới là người khiến sống không bằng chết.
Trần Dụ Sinh vốn dĩ mang mệnh quý nhân, là phúc mệnh trời ban.
Nhưng tên đạo sĩ kia tham lam mệnh cách tốt của , đã dùng tà pháp để cướp đoạt, chuyển toàn bộ phúc khí về cho bản thân.
Không chỉ , tên đạo sĩ đó còn dùng sinh mạng người khác để kéo dài tuổi thọ.
Hắn sống … hơn tám trăm năm rồi.
Tôi thấy hơi đau đầu: “Tên đạo sĩ đó, để em xử lý. Anh đừng ra tay.”
Trần Dụ Sinh tôi chăm : Tại sao em lại giúp tôi? Rõ ràng tôi từng muốn em.”
“Muốn em á?”
Tôi bật thành tiếng. Tôi dù sao cũng là một âm dương sư, Trần Dụ Sinh muốn gì, chẳng lẽ tôi không biết?
Anh chỉ muốn rút âm khí trong cơ thể tôi, để củng cố linh khí cho bản thân.
Rút âm khí thì đúng là đau thật, cảm giác như bị dao đâm xuyên ngực.
Nhưng ngoài cơn đau khi đó, cùng lắm khiến cơ thể tôi suy nhược, đâu đến mức mất mạng.
Tên đạo sĩ kia thì lừa tôi như thể tôi là đứa ngốc, Trần Dụ Sinh lại chẳng hề mở miệng phản bác.
Tất nhiên, không tôi, không có nghĩa là sẽ không người khác.
“Thôi rồi, nghỉ một chút đi. Dạo này chắc tên đạo sĩ đó cũng không dám người nữa đâu.”
Bạn thấy sao?