Vợ Ơi Đừng Rời [...] – Chương 2

4.

Tôi đã gặp Cố Dư Sinh.

Sắc mặt ta tái nhợt đến cực điểm, dáng người gầy gò, trông rất yếu ớt.

“Cô là ai?” Cố Dư Sinh đã tỉnh lại, tôi đầy cảnh giác.

Tôi trèo tường lẻn vào phòng bệnh, quay sang làn sương đen bên cạnh: “Sao ta tỉnh rồi? Anh ta không phải là thân xác hiện tại của chàng sao?”

Cố Dư Sinh cau mày: “Khụ khụ… Thân xác gì cơ?”

Sương đen tụ lại thành mấy chữ, ra hiệu cho tôi cứ chuyện với Cố Dư Sinh theo nội dung dòng chữ.

Tôi quay đầu Cố Dư Sinh, thấy khí chất ta cao quý, tuấn tú phi phàm, ấn đường lại đen kịt…

Không còn sống bao lâu nữa.

Tôi hỏi: “Anh có biết Trần Dụ Sinh không?”

Tiếng ho của Cố Dư Sinh đột nhiên dừng lại, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.

Anh ta liếc trái liếc phải, hoảng hốt tìm kiếm xung quanh: “Hắn… hắn có ở đây không?”

Tôi gật đầu.

“Hắn… hắn tới gì, để… tôi sao?”

【Không phải.】

Tôi đọc theo dòng chữ hiện ra trong làn sương: “Không phải.”

“Vậy hắn…”

【Tôi muốn mượn thân thể ta một chút.】

“Hắn muốn mượn thân thể một chút.”

Tôi đúng là phiên dịch viên xuất sắc luôn rồi.

Cố Dư Sinh không thấy sương đen, chỉ có thể nghe lời tôi truyền đạt.

Tôi có chút không hiểu rõ mối quan hệ giữa Trần Dụ Sinh và Cố Dư Sinh.

Cố Dư Sinh im lặng rất lâu, bỗng nhiên quay sang hỏi tôi: “Cô và Trần Dụ Sinh là quan hệ gì?”

Tôi thành thật trả lời: “Anh ấy là chồng tôi.”

Cố Dư Sinh chằm chằm tôi một lúc, sắc mặt không mấy dễ coi.

“Tôi có thể cho hắn mượn thân thể, … hai người không dùng thân thể tôi cái chuyện đó.”

“Chuyện đó là chuyện nào?”

Cố Dư Sinh không đáp, chỉ về khoảng không bên cạnh tôi, trầm giọng :

“Trần Dụ Sinh, đây là lần cuối cùng.”

5.

Cố Dư Sinh nhắm mắt lại, làn khói đen lập tức chui vào cơ thể .

Khi mở mắt ra lần nữa, người đứng trước tôi đã là Trần Dụ Sinh.

Ánh mắt u tối lúc trước bỗng dịu lại, cong cong như gió xuân mang theo vẻ dịu dàng, nho nhã.

Tim tôi khựng lại một nhịp, vội vàng nuốt nước bọt.

“Nương tử… à không, vợ ?” Trần Dụ Sinh mặc đồ bệnh nhân, chậm rãi đứng dậy, bước đến trước mặt tôi.

Anh nắm lấy tay tôi, đầu ngón tay lạnh buốt.

Tôi nổi hết da gà.

Chắc là do hai mươi ba năm chưa từng chạm vào đàn ông, cảm giác có phần không quen.

Trần Dụ Sinh mang khí chất dịu dàng, giống hệt như một thư sinh bước ra từ sách vở.

Tôi nhẹ nhàng rút tay lại, dè dặt : “Chúng ta… vẫn chưa quen thân lắm, đừng nắm tay vội không?”

“Nhưng chúng ta đã kết hôn hai mươi ba năm rồi mà.”

“Dù cũng không .”

Trần Dụ Sinh hơi nhíu mày, rồi lại bật dịu dàng: “Vợ sao, nghe .”

Tôi nghiêng đầu ho nhẹ, vội vàng đổi đề tài.

“Dụ Sinh, giữa và Cố Dư Sinh là chuyện gì ? Anh đã mượn thân thể ta nhiều lần rồi à?”

“Phải, thể chất của cậu ta yếu, nên đã lập thỏa thuận với tôi. Chỉ cần cho tôi mượn thân thể, tôi sẽ giúp cậu ta sống lâu, không gặp bệnh tật.”

Một cuộc giao dịch… nghe cũng không tệ.

Tôi nghi hoặc: “Nhưng ta có vẻ rất sợ .”

Trần Dụ Sinh khẽ cong môi : “Vì cậu ta không nghe lời.”

Lời kèm theo nụ ấy, lại khiến người nghe cảm thấy có chút rợn người.

Tôi hơi sững lại.

Khuôn mặt tuấn tú ấy bất ngờ áp sát, khoảng cách chỉ còn trong gang tấc.

“Vợ này, em thấy Cố Dư Sinh trông thế nào?”

Tôi vội lùi một bước: “Cũng… khá ổn.”

Ánh mắt Trần Dụ Sinh tối lại: “Tướng mạo thật sự của tôi, vốn còn đẹp hơn cậu ta nhiều.”

6.

Tôi vẫn luôn cảm thấy có gì đó không ổn.

Trên người Trần Dụ Sinh phủ đầy âm khí, khiến tôi không sao thấu con người .

Trong lòng tôi vẫn giữ một phần cảnh giác, dù đang cùng rời khỏi bệnh viện.

Trần Dụ Sinh muốn đi tìm tên đạo sĩ kia.

Anh nghiến răng : “Tên đạo sĩ đó mượn danh tôi, mỗi đêm một người để luyện công, thật sự đáng chết!”

“Phải đó!”

Tôi cũng tức giận không kém, cùng chung một chiến tuyến.

Chúng tôi đi bộ trở lại mộ phần trên núi, thân thể Cố Dư Sinh quá yếu, sắc mặt trắng bệch như giấy.

Tôi nhét cho một miếng bánh quy: “Hay nghỉ một lát đi, thân thể này của chẳng chống nổi đâu.”

Lỡ còn chưa đến nơi, đã gục giữa đường thì thật phiền.

Trần Dụ Sinh dừng chân, đôi mi dài rũ xuống, im lặng nhai bánh quy, chẳng biết đang nghĩ gì.

Tôi cũng bắt đầu cảm thấy bất an.

Linh cảm của một người từng học đạo luôn rất nhạy với nguy hiểm.

Và đúng thật…

Ngay giây tiếp theo, ánh mắt lạnh buốt màu đen của Trần Dụ Sinh chợt khóa chặt lấy tôi.

Anh khàn giọng: “Vợ à, xin lỗi em.”

Ngay khoảnh khắc đó, một lưỡi dao lạnh như băng xuyên thẳng qua ngực tôi!

7.

Tôi rơi vào bóng tối, cảm nhận rõ ràng sinh lực trong cơ thể đang dần dần rút cạn.

Trong cơn mê man, tôi mơ hồ thấy Trần Dụ Sinh khi còn nhỏ.

Trên người cậu bé không có chỗ nào lành lặn, vết thương nứt toác để lộ lớp thịt đỏ lòm, mùi máu tanh trộn lẫn mùi hôi thối, trong căn nhà chứa củi, ruồi nhặng và chuột bọ tự do tung hoành.

Một đứa trẻ chỉ mới bảy, tám tuổi nằm rạp trên mặt đất.

Tôi khẽ thì thầm: “Dụ Sinh…”

Cậu bé chống tay lên đất, run rẩy ngẩng đầu.

Tôi gương mặt ấy, như bị sét đánh ngang tai.

Đó là một gương mặt như thế nào?

Vết thương chằng chịt, máu khô loang lổ, gần như chẳng thể ra khuôn mặt ban đầu, đôi mắt nhắm nghiền, máu và nước mắt chảy dài theo gò má.

Tiểu Dụ Sinh run rẩy, giọng khản đặc vì sợ hãi: “Con không thấy gì nữa rồi.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...