Vợ Ơi, Đừng Quên [...] – Chương 4

22.

“Hứa Ngộ An!”

Tôi hào hứng với : “Hay là chúng ta một căn hộ ở đây đi, vừa gần nơi em việc! Anh không phải cũng học quảng cáo à? Có thể thử việc ở công ty đó!”

Anh ấy khẽ: “Nhà của ở đây, ba mẹ đã mua cho một căn rồi. Nếu muốn gần công ty hơn thì hôm nay giúp em chuyển đồ đi nhé.”

Tôi hơi ngại ngùng: “Vậy có ổn không? Đây là đồ ba mẹ mua cho mà.”

“Họ đây là dành cho khi kết hôn.”

Ok, tôi chỉ có thể 666.

“À, Trình An...” Anh ấy kéo tôi lại, thì thầm vào tai tôi: “Thực ra công ty này cũng là ba cho đấy.”

666666666666666! Lúc trước tôi tưởng nhà tôi đã giàu lắm rồi, ai ngờ Hứa Ngộ An còn giỏi hơn tôi.

“Vậy thì, em là bà chủ rồi.” Tôi muốn diễn một chút, dùng ánh mắt ngây thơ nhất ấy: “Vậy ông xã, em có thể lười biếng không?”

“Em lười một lần, em một lần.”

“Không phải bình thường đâu.” Sao những lời ra lại mượt mà và ngọt ngào đến thế!

23.

Hứa Ngộ An rất nhanh chóng, chiều hôm đó đã giúp tôi chuyển đồ vào nhà.

Bỗng nhiên trong đầu tôi lóe lên một từ: "cuộc sống sau hôn nhân."

Tôi lắc đầu, dù đã kết hôn vẫn chưa chính thức. Không thể có những suy nghĩ quá đáng!

Một bóng dáng trong bộ đồ trắng chợt lướt qua trước mắt tôi, cầm theo một quả bóng bay, nở nụ bất lực.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi.Tôi dụi mắt rồi lại, chẳng thấy gì nữa.

Là ảo giác sao?

Hứa Ngộ An gọi tôi, tôi đành thôi không nghĩ nữa.

24.

Tôi vẫn cảm thấy xấu hổ, không dám ngủ cùng ấy, Hứa Ngộ An cũng không ép tôi, ấy vỗ nhẹ lên đầu tôi, hôn nhẹ lên trán tôi, "Đi ngủ đi."

Tôi quay về giường, rồi mơ một giấc mơ kỳ lạ.

Trong giấc mơ, tôi đang nằm trên giường bệnh, bên cạnh là trai và ba mẹ tôi.

Họ trông có vẻ... không giống bây giờ... hình như đã già đi một chút?

Hứa Ngộ An đứng bên giường, im lặng tôi.

Anh ấy khóc: "An An, đừng quên ."

Tôi giật mình trong lòng, muốn đưa tay chạm vào khuôn mặt ấy, tất cả biến mất.

Tôi mở mắt, chằm chằm vào trần nhà.

Giấc mơ này không có đầu có cuối…

Tại sao tôi lại nằm trên giường bệnh trong giấc mơ?

Tại sao ba mẹ và trai lại trông già đi vài tuổi?

Tại sao Hứa Ngộ An lại câu đó?

Tại sao?

Tôi ngồi dậy và đi tìm ấy.

Hứa Ngộ An vẫn chưa ngủ, đang ngồi ở bàn viết gì đó.

"Hứa Ngộ An..." Tôi nhẹ nhàng gọi ấy.

Anh ấy thấy tôi đến, đóng cuốn sổ lại.

"Chuyện gì ?"

Tôi ngồi vào lòng , ngửi mùi hương từ cơ thể .

"Em mơ một giấc mơ rất kỳ lạ."

"Trong mơ, em nằm trên giường bệnh, Trình Bình, ba mẹ em, ngồi bên giường, trông già đi vài tuổi."

"Anh đứng bên giường khóc, gọi em đừng quên ."

Khi tôi đến đây, cơ thể hơi cứng lại.

Nhưng có vẻ như không, Hứa Ngộ An hôn tôi: "Giấc mơ là giả, đừng nghĩ nhiều, ngày mai sẽ đi cùng em."

Anh ấy ôm tôi về lại giường: "Chúc ngủ ngon."

25.

Ngày hôm sau, Hứa Ngộ An đưa tôi đến rồi thẳng vào mắt tôi rất lâu.

"Chuyện gì ?" Tôi ngẩng đầu ấy.

Anh ấy hôn nhẹ vào khóe mắt tôi: "Không có gì."

Tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Cả ngày hôm đó tôi cứ lòng dạ bất an.

Hứa Ngộ An... có bí mật gì giấu tôi không?

Không hiểu sao, tôi cứ cảm thấy có liên quan đến cuốn sổ trên bàn của ấy.

26.

Tối nay càng kỳ lạ hơn.

Khi tôi trở về, Hứa Ngộ An không có nhà.

Đèn cũng tắt hết, một mảng tối đen.

Tôi bước vào phòng ấy và ngay lập tức thấy cuốn sổ trên bàn.

Đây là nhật ký của ấy sao?

Trang đầu, ghi tên ấy: "Ngộ An".

Trang thứ hai là nhật ký của ấy.

Ngày 31.08.2013: "Hôm nay là ngày đầu tiên vào đại học, có chút kích . Nhưng tôi hình như lấy nhầm vali... chủ nhân của chiếc vali là một rất ngoan, bên cạnh là trai của ấy?"

"Hoá ra người tôi nghĩ là ' trai' lại là trai của ấy, còn cùng phòng với tôi. Tôi biết ấy tên là Trình An, tên ấy cũng có chút giống tên tôi?"

Ngày 06.09.2013: "Hôm nay lại gặp ấy, ấy đang cho mèo hoang ăn."

Ngày 07.09.2013: "Theo Trình Bình đi ăn cơm, không ngờ Trình An cũng có mặt, sao tôi lại cảm thấy hơi lo lắng nhỉ?"

Ngày 08.09.2013: "Không thể nào...?”

Ngày 21.09.2013: "Hình như là..."

Ngày 06.10.20132: "Xác định rồi, tôi đã thích Trình An."

Ngày 07.10.2013: "Hôm nay không gặp ấy, thấy hơi buồn."

Tôi đọc mà cảm thấy muốn , ngày tháng lại không đúng... sao lại là năm 2013?

Tôi thích Hứa Ngộ An vào năm thứ hai đại học, có nghĩa là ấy đã thầm tôi một năm sao?

Ngày 04.06.201: "Nghe Trình Bình , An An... thích tôi..."

???

Lần sau tôi sẽ không kể bí mật cho tôi nữa.

......

Ngày 07.06.2016: "An An thổ lộ với tôi rồi, chúng tôi chính thức nhau!"

Ngày 01.02.2017: "Tôi đến nhà ấy, gặp bố mẹ ấy, đính hôn rồi."

Ngày 31.04.2017: "An An gặp t.a.i n.ạ.n, bác sĩ ấy có thể trở thành người thực vật... Ngày mai chúng tôi sẽ kết hôn…”

Ngày 01.05.2017:  "An An, nếu có thể gánh chịu nỗi đau của em, thì tốt biết bao."

Ngày 04.06.2022: "Cô ấy tạo ra một thế giới khác, có tôi. Nhưng ấy tỉnh lại, có thể sẽ quên tôi... Nhưng mà sao chứ, chỉ cần An An tỉnh lại là tốt rồi.

Tôi chỉ muốn đi, ở bên ấy trong giấc mơ. Dù chỉ một giây.

Đã năm năm rồi, tôi chỉ hy vọng An An sẽ sớm tỉnh lại."

Ngày 04.06.2022

Cái gì? Thật sự đã xảy ra!

??? Đây là cái quái gì , vừa mới lấy giấy chứng nhận kết hôn luôn, tôi khá vui.

......

Tôi như hiểu tại sao ngày tháng lại không đúng rồi.

Tôi đã gặp t.a.i n.ạ.n vào năm 2017 và ký ức của tôi cứ dừng lại ở bốn năm trước.

Tôi đã trở thành người thực vật?

Tất cả những điều này có phải chỉ là giấc mơ của tôi không?

Tất cả đều là giả sao?

Vậy Hứa Ngộ An…

Tôi quay lại và phát hiện ấy đang đứng sau lưng tôi.

27.

“An An…” Anh ấy gọi tôi với giọng khẽ, “Em đã biết rồi đúng không?”

“Anh cố ý để em thấy.”

“Đã năm năm rồi.”

“Hứa Ngộ An… Anh là thật sao?” Tôi ngập ngừng hỏi.

“Ừ, chỉ vào giấc mơ của em, sau khi em tỉnh lại có thể sẽ mất một phần ký ức…”

Anh ấy cúi đầu, nở một nụ đầy tự chế giễu, “Dễ quên nhất.”

“Hứa Ngộ An…” Tôi cảm thấy mọi thứ xung quanh mình dần trở nên mờ dần, như thể chúng đang trở thành trong suốt.Anh ấy khóc.

Nhưng ấy với tôi: “An An, em tỉnh lại là tốt rồi.”

28.

Tất cả đều biến mất.

Khi tôi mở mắt, tôi thấy trần nhà trắng toát, mọi thứ đều trắng xóa.

Bệnh viện.

Ba mẹ và trai tôi đều đứng bên cạnh…

“Mẹ…” Cổ họng tôi đau đớn.

Mẹ tôi lập tức đứng dậy, “An An, con tỉnh rồi!”

“Trình Bình, mau gọi bác sĩ!”…

Bác sĩ tôi là một kỳ tích, cơ thể vẫn khá yếu, cần nghỉ ngơi thêm vài ngày.

“Anh… Hứa Ngộ An đâu?”

“Hứa Ngộ An? Ôi quên mất rồi, ta đi mua hoa cho em đúng không?” Trình Bình lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Hứa Ngộ An, bật loa ngoài.

“Alô?” Giọng của Hứa Ngộ An vang lên.

“Trời ơi, cậu đâu rồi? Lại đi mua hoa à?”

“Đúng , sao ?” Anh ta có vẻ hơi ngơ ngác.

“Trình An tỉnh rồi.”

Ở đầu dây bên kia im lặng: “… Tỉnh rồi… Tỉnh là tốt rồi.”

Tôi qua điện thoại: “Hứa Ngộ An, em không quên đâu.”

“Em muốn gặp .”

“Hứa Ngộ An…”

Điện thoại bỗng dưng bị ngắt.Sau hai phút, ở cửa xuất hiện bóng dáng , thở hổn hển.

“An An!” Anh lao về phía tôi.Anh trai tôi tôi, rồi hiểu ý đi ra ngoài.

“Ngốc lắm, sao em có thể quên .”

Tôi nâng mặt lên.

“Suốt năm năm qua… nhớ em không?”

Anh hôn lên môi tôi. Nhẹ nhàng, thì thầm: “Nhớ đến điên cuồng.”

29.

Tôi đã ra viện và thậm chí sức khỏe rất tốt.

Chúng tôi tổ chức đám cưới. Tối hôm đó, ấy say. Suốt buổi, cứ ôm tôi và thì thầm gọi "Vợ ơi~".

Tôi một cái, "Trong giấc mơ của em, hôn em còn thè lưỡi, em chưa tính sổ với đâu!"

Anh đột ngột ngồi dậy, ôm tôi vào lòng.

Vì tiện lợi, tôi mặc một chiếc áo quây bên trong…

Ánh mắt theo dõi xuống dưới và : "Vậy thì sau này em tính cả món nợ mới và cũ với nhé?"

Tôi đột nhiên hiểu ra ý trong lời của : "Anh…"

Đến nửa đêm, tôi rơi nước mắt cắn , "Biến đi…"

"Vợ ơi, xin em đấy."

[HOÀN]

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...