Sau khi Tô Nhạc bước vào phòng mới phát hiện con nhỏ Trần Nguyệt đã ngồi trong góc cắn hạt dưa, đang chuyện rất rôm rả với một học nam bên cạnh, ngay cả bước vào phòng cũng không thấy.
Ngồi xuống bên cạnh Trần Nguyệt, Tô Nhạc cẩn thận đánh giá nam này, thế nào cũng thấy quen mắt. Nhưng nhất thời không thể nhớ người kia là ai.
“A? Trần Nguyệt, đây không phải là Tô Nhạc, thân của em hồi đại học sao?” Anh ta vừa thấy Tô Nhạc đã nhận ra: “Tô Nhạc, đã lâu không gặp, không ngờ em lại ở lại thành phố này.”
Nhất thời Tô Nhạc không nhận ra chàng này là ai, thái độ của Trần Nguyệt, hẳn là ta có quan hệ tốt với Trần Nguyệt, cũng gật đầu: “Vâng, đúng, em tốt nghiệp xong vẫn ở lại đây việc, không ngờ cũng ở đây.”
“A, trước đây nghe em muốn về quê việc, vì sao lại ở lại?” Anh ta đưa cho Tô Nhạc một lon nước: “Lúc đó có người còn rất nuối tiếc về quyết định của em đấy.”
Tô Nhạc hơi kinh ngạc, ý định về quê từ năm thứ hai, nếu người trước mặt biết chuyện này, chắc là người đã quen từ năm đó. Tô Nhạc quay đầu Trần Nguyệt, muốn tìm đáp án từ chỗ Trần nguyệt.
“Tào Ngu Đông, bậy bạ gì đấy.” Trần Nguyệt thấy Tô Nhạc thay đổi sắc mặt, nghĩ rằng Tô Nhạc nghĩ tới chuyện Trang Vệ, vội vàng tránh đi: “Anh là đàn lớn hơn bọn em hai khóa, thì biết cái gì.”
Tào Ngu Đồng nhớ tới chuyện Tô Nhạc và Trang Vệ, ngẩng đầu Ngụy Sở đang đứng cách đó vài bước, một cái, rất nhạy bén mà thay đổi trọng tâm câu chuyện.
Tô Nhạc nghe Trần Nguyệt và Tào Ngu Đông chuyện với nhau, chậm rãi nhớ ra Tào Ngu Đông này là ai, không phải chủ tịch hội sinh viên của bọn họ năm đó sao? Nhiệm kỳ tiếp theo, người tiếp nhận vị trí của ta chính là Trang Vệ.
Nghĩ đến Trang Vệ, Tô Nhạc nhíu mày, đưa tay muốn bật lon nước, tay lại hơn run.
“Để giúp em.” Một bàn tay cầm lấy lon nước trong tay , chỉ nghe cạch một tiếng, lon nước đã mở, người này ngồi xuống bên cạnh Tô Nhạc, sau đó tiện tay cắm một cái ống hút vào lon nước rồi mới đưa cho Tô Nhạc.
“Cảm ơn.” Tô Nhạc nhận lấy lon nước, ngồi dịch về phía Trần Nguyệt, sau đó mới với Ngụy Sở.
Trần Nguyệt và Tào Ngu Đông ở bên cạnh lại ngừng chuyện với nhau, đặt sự ý lên hai người, Trầng Nguyệt có chút bất ngờ: “Anh Ngụy, sáng hôm qua em gọi cho , không phải sẽ không tới sao?”
Ngụy Sở với Trần Nguyệt: “Chiều nay đúng lúc xử lý xong mọi chuyện, vì mới kịp tới.”
Tô Nhạc híp mắt Trần Nguyệt, ngày đó là ai khăng khăng khẳng định Ngụy Sở sẽ đến, kết quả là vì công việc người ta rảnh rỗi nên người ta mới đến, lời của con nhỏ Trần Nguyệt này quả nhiên không nên quá tin tưởng, thật sự không nên dựa vào.
Tào Ngu Đông như có như không, liếc mắt Ngụy Sở, rồi lại liếc mắt lon nước trên tay : “Vì để tham gia hội học tối nay, Ngụy Sở tăng ca cả đêm qua, ngay cả trưa nay cũng không ăn cơm.”
Trần Nguyệt ca ngợi: “Anh Ngụy quả thật coi trọng nghĩa học.”
Tào Ngu Đông gật đầu: “Đúng là cậu ta coi trọng một học nào đó.” Là thân Ngụy Sở, rất phúc hậu mà không đám chuyện của người ta.
Khi mọi người gần như đến đông đủ, đoàn người lên tầng năm để dùng cơm, vào phòng đã đặt trước, mà rất ngoài ý muốn là, Lý Huyên Nhiễm vốn ngồi bên trái Tô Nhạc đột nhiên thấy một người thân, sau đó chạy tới ngồi cạnh người đó, mười giây sau, người ngồi bên trái Tô Nhạc đổi thành nhân vật phong vân, Ngụy Sở.
Dường như ý tới vẻ mặt ngây ra của Tô Nhạc, Ngụy Sở vô cùng phong độ hỏi: “Có phải ngồi cạnh khiến em không thoải mái không?”
Tô Nhạc cong cong khóe miệng: “Không có, là vinh hạnh của em.” Bàn tay nắm thực đơn của cứng đờ, nghiến răng gạch một gạch lên món ăn mà không thích.
“Em thích mướp đắng xào trứng?” Ngụy Sở giúp Tô Nhạc chuyển cốc trà tới vị trí thuận tiện: “Không phải em không thích ăn mướp đắng sao?”
Tô Nhạc không ý lắm, gọi một món ăn nữa rồi đưa thực đơn cho Ngụy Sở, tuy không thích mướp đắng, vẫn gọi, nhiều người thế này chắc sẽ có người thích ăn, với Ngụy Sở: “Thỉnh thoảng thay đổi khẩu vị cũng tốt.”
Thấy Ngụy Sở đánh dấu vào tên mấy món cay Tứ Xuyên, Tô Nhạc : “Không ngờ khẩu vị của lại rất giống của em.”
“Vậy sao?” Ngụy Sở dường như cũng có chút bất ngờ, đưa thực đơn cho người tiếp theo rồi giải thích: “Bà ngoại là người Tứ Xuyên, bà nấu món cay Tứ Xuyên rất giỏi.”
Mắt Tô Nhạc sáng rực lên: “Em cũng thấy món cay Tứ Xuyên rất ngon.”
Ngụy Sở thật phong độ tươi : “Anh từng học của bà ngoại vài món, có thời gian em có thể nếm thử món cay Tứ Xuyên .”
Tô Nhạc vui vẻ: “Được, có cơ hội em nhất định sẽ nếm thử.” Ngụy Sở biết nấu ăn thật sự bất ngờ, đối phương thuận miệng mời, đương nhiên cũng không ngốc đến mức cho là thật, là một người phụ nữ, tuy không thông minh lắm ít nhất cũng biết cái gì gọi là thức thời.
Ngụy Sở thấy Tô Nhạc không cho là thật cũng không tiếp tục mời nữa mà đổi chủ đề: “Anh nghe Trần Nguyệt em nghỉ việc rồi, có hứng thú tới công ty không?”
Tô Nhạc ngẩn người, rồi lập tức từ chối: “Cảm ơn Ngụy, gần đây em cũng không nóng lòng tìm việc, trước tiên cứ chậm rãi tìm xem thế nào đã.” Nói xong, nghiến răng trong lòng, cái miệng này của Trần Nguyệt, sớm muộn gì cũng phải dán nó lại.
Công việc trước giờ của tuy lương không cao, không giống những học khác, phải trả tiền nhà và những thứ khác, cũng tiết kiệm một số tiền, cộng thêm sở thích viết tiểu thuyết trên mạng, cũng kiếm chút tiền tiêu vặt, tạm thời ăn chơi ba tháng cũng không có vấn đề gì. Đối với lời mời của Ngụy Sở, đầu tiên hơi ngạc nhiên, sau đó lập tức hiểu rằng đây chỉ là một lời mời khách sáo giữa học thôi, không cần tưởng thật, cho dù thật sự muốn vào công ty Ngụy Sở cũng phải chính thức phỏng vấn mà vào, không phải dựa vào quan hệ đàn đàn em.
Tào Ngu Đông đang ngồi cùng Trần Nguyệt vuốt cằm : “Trần Nguyệt, em có cảm thấy… hôm nay Ngụy Sở đặc biệt nhiều, cũng đặc biệt nhiều không?”
Trần Nguyệt giương mắt lại, lúc này Ngụy Sở đang giúp Tô Nhạc lau thìa, đờ đẫn thu hồi ánh mắt: “Thật ra, thứ chúng ta thấy chính là ảo giác.” Tô Nhạc, đồ ngốc kia, lại dám để Ngụy Sở việc đó cho mình, nó tưởng Ngụy là nam sinh đang theo đuổi nó hay sao? Trong đầu đồ ngốc kia chứa cái gì ?!
Đồ ăn dọn lên rất nhanh, món ăn rất tinh tế, Tô Nhạc chọn một món có cái tên rất nhã nhặn “Ngân Ti Vạn Lũ”, thật ra đó chỉ là món rau trộn miến, ăn xong, bình tĩnh thu đũa, món ăn của nhà hàng này vẫn có cái tên trang nhã mùi vị cũng như trước, không ngon lắm.
Những món tiếp theo bắt đầu đưa lên, hình thức vẫn đẹp đẽ mà mùi vị thật sự giống nhau, món canh Quy Định Giang Sơn uống như nước sôi, Ngư Dược Long Môn thiếu vị cá, còn cả món cá muối Vưu Ngư Bảo gì đó mùi vị thật sự không tốt lắm, đối với Tô Nhạc mà , món ăn nhất trên bàn chỉ có bát cải muối, ít nhất ăn vào còn cảm nhận mùi vị rau cải.
“Nếm thử món Phượng Hoàng Tại Thiên này đi, nấm hương ở đây cũng không tệ lắm.” Ngụy Sở chuyển món ăn tới trước mặt Tô Nhạc, rất nghiêm túc: “Chí ít ăn vào còn nhận ra nó là cái nấm.”
Tô Nhạc bật , vươn đũa gắp một cái nấm trong bụng gà bỏ vào bát mình, thấp giọng : “Không phải chỉ là một bát canh gà thôi sao, đâu cần gọi cái gì mà Phượng Hoàng Tại Thiên.”
Ngụy Sở múc hai thìa canh vào trong bát của : “Uống nhanh đi, lượt rượu sắp tới rồi.” Sau đó, nở một nụ .
Tô Nhạc cúi đầu uống một ngụm canh gà nóng, không khỏi nghĩ vị đàn họ Ngụy này dường như cũng không phải cao cao tại thượng, xa không với , tài trí hơn người như người ta đồn đại.
Trang Vệ hành giữa Tô Nhạc và Ngụy Sở, ánh mắt trầm xuống.
Ăn cơm xong, Tô Nhạc có chút cảm thán nghĩ, tìm một ông chồng nấu ăn giỏi là vô cùng cần thiết, uống ít rượu cũng cần thiết không kém.
Trong suốt bữa cơm, mặc dù có Ngụy Sở ở bên cạnh chống đỡ, vẫn bị ép uống vài chén rượu, về phần có vài người trêu và Ngụy Sở, cũng chỉ coi như vui, nếu và Ngụy Sở có chuyện gì đó, chi bằng một ngày nào đó Trang Vệ quỳ gối khóc, hắn biết mình sai rồi.
Sau đó mọi người cùng đi thanh toán mới biết Trang Vệ đã trả tiền, Tô Nhạc biểu hiện đắc ý của Lâm Kỳ không khỏi bóp trán, lấy điện thoại trong túi ra xem giờ, hơi do dự nghĩ, có nên về sớm một chút không? Một đám người như thế này đi hát, tỷ lệ micro rơi vào tay không cao, hơn nữa hiện giờ đầu óc rất choáng váng, có thể hát hò gì?
“Tô Nhạc uống say rồi, tôi đưa ấy về, mọi người đi hát đi, chúng tôi không đi nữa.” Khi Tô Nhạc còn chưa kịp từ chối, Ngụy Sở đã mở miệng.
Mí mắt Tô Nhạc giật giật, hai, không nên nhập diễn quá như thế, thật sự coi mình là trai của bà chị đây rồi sao? Tô Nhạc rùng mình một cái, có nhân vật như trai, sẽ bị các chị em phụ nữ oán hận tới chết.
Thấy Tô Nhạc run lên, Ngụy Sở cúi đầu hỏi: “Sao , lạnh à?” Anh bộ váy trên người Tô Nhạc, đứng qua chắn gió cho , một cách không cho phép từ chối: “Anh đưa em về.”
Những người ở đây thấy lại huyên náo một trận, có người Ngụy Sở thương , có người lại hâm mộ Tô Nhạc, giống như đã quên Tô Nhạc từng là Trang Vệ.
Tô Nhạc không coi những lời này là thật, cũng muốn nhân cơ hội này ra về, vì thuận tiện đồng ý với Ngụy Sở, về phần Ngụy Sở có nhân cơ hội trộm “sắc đẹp” của hay không, có cố ý một mình đưa về để tiện XXOO hay cái gì đó hay không, Tô Nhạc không chút lo lắng. Thứ nhất, tin tưởng thẩm mỹ của Ngụy Sở sẽ không thấp như thế, ở đây, không ít người đẹp hơn ; thứ hai, Ngụy Sở sẽ không ngốc tới mức đưa đi chuyện gì đó dưới nhiều ánh mắt như , trừ khi ta bị đồ ăn lấp não; thứ ba, nhân vật mưa gió ở đại học A hẳn là còn chưa đến mức bỉ ổi như thế.
Vì , dưới ánh mắt cực kỳ hâm mộ của các chị em phụ nữ, Tô Nhạc ra về cùng Ngụy Sở, đương nhiên cũng không thấy sắc mặt khó coi của Trang Vệ.
Bạn thấy sao?