Hiện giờ, suy nghĩ của Trang Vệ đối với Tô Nhạc rất phức tạp, một mặt muốn buông tự tôn để quay về với Tô Nhạc, một mặt lại không muốn Tô Nhạc xuất hiện trước mặt mình, chỉ cần Tô Nhạc xuất hiện, hắn sẽ nhớ tới chuyện xảy ra ngày đó. Lỗi là của hắn, sự lý trí và lạnh lùng của Tô Nhạc cũng chính là thứ hắn rất hận.
Hắn muốn Tô Nhạc ỷ lại vào hắn một chút, dịu dàng một chút. Hắn thích sự kiên cường của Tô Nhạc, cũng lại hận sự kiên cường đó. Sau khi biết Tô Nhạc từ chức, hắn lo lắng không biết Tô Nhạc có sống tốt hay không, dù sao mới tốt nghiệp một năm, Tô Nhạc không thể có nhiều tiền. Nhưng khi hắn thấy Tô Nhạc xuất hiện tại tiếc rượu, mặc bộ váy xa xỉ, hắn mới cảm thấy sự lo lắng đó là thừa.
Cô là một người phụ nữ dù ở bất cứ nơi nào đều có thể sống rất tốt, cho dù không còn việc , vẫn có thể sống rất phóng khoáng. Thậm chí hắn còn ác ý nghĩ, những thứ này đều do Ngụy Sở chu cấp. Nhưng trong lòng hắn lại hiểu rõ, Tô Nhạc sẽ không nhận bất cứ thứ gì của đàn ông, mà người đàn ông như Ngụy Sở cũng sẽ không thích phụ nữ như .
Tô Nhạc lấy tiền từ đâu ? Hắn đột nhiên phát hiện thì ra mình không hiểu gì về Tô Nhạc.
Khi thấy Lâm Kỳ đi về phía Tô Nhạc, hắn không ngăn cản, người phụ nữ này hắn đã chơi chán, nếu ta không suy xét hoàn cảnh mà để mất mặt, hắn cũng không cần khách sáo với ta nữa.
Ả đàn bà thấp kém này không phải thích thân phận cậu chủ nhà họ Trang của hắn sao, hắn sẽ để ta xem cái gì gọi là đẳng cấp, sau đó… cút thật xa cho hắn. Nếu không phải vì ta, hắn và Tô Nhạc đã không đi tới bước đường cùng này.
Đường Dao Lâm Kỳ đi về phía này, thản nhiên sắc mặt Tô Nhạc, thấy vẻ mặt Tô Nhạc bình tĩnh mới với mấy người bên cạnh: “Dáng người của vị tiểu thư này thật không tệ.”
Trương phu nhân cũng lộ ra một nụ trào phúng: “Mấy minh tinh mà em trai tôi thường chơi cũng không đẹp bằng ta.”
Tô Nhạc nghe , biết rằng những người này không thèm để Lâm Kỳ vào mắt. Cô dựa vào một bên tay vịn của sô pha, rất rộng lượng mà không bỏ đá xuống giếng, đương nhiên cũng không thánh mẫu mà giúp ta, chọn một người nghe có đạo đức.
Những người phụ nữ này đều rất khôn ngoan, rõ ràng đều những lời không tử tế, lại dùng giọng điệu vô cùng ôn hòa, cho người ta nghĩ bọn họ đang sự thật mà không phải cố ý châm biếm. Thấy Lâm Kỳ ngày càng tới gần, Tô Nhạc chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.
“Chào mọi người.” Lâm Kỳ bắt chuyện với mấy người ở đây, ánh mắt dừng lại trên người Tô Nhạc: “Thật không ngờ Tô Nhạc cũng ở đây.” Trong giọng ta có chút bất ngờ.
Mấy người phụ nữ kia vừa nghe đã hiểu Lâm Kỳ có biết Tô Nhạc, hơn nữa, quan hệ hai người có vẻ không tốt, vì bọn họ thông minh sống chết mặc bay, nếu Trang Vệ và Ngụy Sở có gì xích mích, đối với bọn họ mà cũng có lợi.
Tô Nhạc chép miệng trong đầu, những người phụ nữ này đúng là biết cách tính toán, với Lâm Kỳ: “Ừ, đi cùng .”
Lâm Kỳ không ngốc, Tô Nhạc tỏ vẻ thế này biến thành kẻ cố sự, , ngồi xuống một chiếc sô pha: “Đi cùng Ngụy sao?”
Tô Nhạc coi như trả lời.
“Tô tiểu thư.” Trương phu nhân thận trọng với Tô Nhạc: “Vừa rồi tôi vẫn cảm thấy hơi quen, không biết có phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu hay không?”
Tô Nhạc thấy vị Trương phu nhân này không đợi Lâm Kỳ đã mừng rỡ thuận gió xuôi thuyền, suy nghĩ một chút rồi : “Tôi rất thường xuyên hỏi như , có lẽ gương mặt tôi quá bình thường, vì Trương phu nhân quen mắt thôi.”
“Coi cái miệng này này.” Đường Dao nghe những lời này xong, đúng lúc xen vào: “Gương mặt này của em mà cũng gọi là bình thường thì đã khó Ngụy Sở tìm em trong đám đông rồi.”
“Có lẽ vì em nhảy kịch liệt quá nên Ngụy mới nhận ra đấy thôi.” Tô Nhạc chỉ coi những lời Đường Dao là vui nên cũng đáp lại một câu. Còn Đường Dao lại cho rằng Tô Nhạc đã thừa nhận cảm này, vì đối xử với Tô Nhạc như vợ tương lai của tốt. Hơn nữa, vốn đã thấy Tô Nhạc vô cùng thuận mắt.
Giữa phụ nữ với nhau, không thuận mắt thì có thế nào cũng không thể bè, còn nếu đã thuận mắt, ngoại trừ đàn ông không thể chia sẻ, những thứ khác không cần phải nghĩ nữa.
Trương phu nhân nghĩ đi nghĩ lại, thật sự không nhớ nổi đã gặp Tô Nhạc ở đâu, cũng không hỏi tiếp nữa, chuyển câu chuyện sang hướng khác.
Lâm Kỳ rõ ràng cảm nhận mấy phu nhân này đang bài xích mình, nét tuy vẫn hiển hiện trên mặt trong lòng lại ghen ghét Tô Nhạc hơn vài phần, Tô Nhạc thật sự rất thủ đoạn, ngoài mặt luôn tỏ vẻ thanh cao, xấu sau lưng người ta lại chẳng có mấy khách sáo.
Tô Nhạc đang bị mấy bà vợ quấn lấy, không biết Lâm Kỳ lại đổ tội lên đầu mình, chỉ tập trung đối đáp từng câu một.
“Nói đến tiểu thuyết, tôi lại nhớ đến một quyển tiểu thuyết rất hay, mỗi khi tôi uống trà trưa đều phải đọc một đoạn tiểu thuyết của tác giả này.” Cô trẻ này là con của ông chủ một công ty nào đó, năng hành đều rất chừng mực: “Có ai đọc “Thập hoàn ký” không?”
“Là một seri mười truyện đúng không?” Một người khác tiếp lời: “Trong nhà tôi có một bản có chữ ký của tác giả, bút danh của tác giả rất có ý tứ, hình như là Tất Cửu.”
Khóe miệng Tô Nhạc giật giật, nhất thời, biểu hiện có chút quái dị.
Đường Dao liền hỏi: “Tô Nhạc, em đã từng đọc tiểu thuyết của tác giả này chưa?”
Tô Nhạc miễn cưỡng , gật đầu: “Có ạ, em đọc rồi, em thích nhất “Lạc an” của ấy.” Ngày đó, khi viết quyển này, tốn nhiều công sức nhất, sao có thể không thích.
“ “Lạc an” là tác phẩm thành danh của tác giả này, thật sự không tệ.” Cô trẻ tuổi đã khơi mào đề tài này gật đầu: “Nhưng tôi vẫn thích nhất là “Thập hoàn ký”, phụ nữ trong đó thật mạnh mẽ, cho người đọc cảm thấy thật thoải mái, thú vị hơn nhiều những nữ chính chỉ biết đau khổ vì mà tôi đã đọc.”
Tô Nhạc ở bên cạnh thầm, ngày đó, khi viết quyển tiểu thuyết này, thật ra bị một số tiểu thuyết ngôn khác kích thích, nữ chính vì đàn ông mà đòi sống đòi chết, thật khó chịu, vì mới viết về mười người phụ nữ thân phận khác nhau đều vô cùng mạnh mẽ, có niềm kiêu hãnh riêng, rồi cũng cho những người phụ nữ này một hoàn mỹ.
Nói trắng ra, đây chỉ là một seri truyện rất YY, những người phụ nữ này tuy không dịu dàng lòng người, yếu đuối, mảnh mai, vẫn có một người đàn ông hết lòng vì bọn họ. Tiểu thuyết này phù hợp với sở thích của độc giả nữ cũng không có gì lạ.
Mấy người hàn huyên một lúc rồi liên tục có người bỏ đi, khi chỉ còn lại Đường Dao và Lâm Kỳ, Tô Nhạc cũng thở phào nhẹ nhõm, uống một hơi cạn sạch rượu trong ly.
“Tô Nhạc, đây là danh thiếp của chị, sau này thường xuyên gặp mặt nhé, bên kia còn một số việc, xin lỗi chị không ở lại .” Đường Dao trao đổi danh thiếp với Tô Nhạc rồi đứng dậy đi vào trong đám người. Nhìn thấy Ngụy Sở, liền lộ ra một nụ mờ ám, chạm cốc với : “Tô Nhạc kia thật không tệ nha.”
Ngụy Sở vô cùng ôn hòa: “Đương nhiên ấy không tệ.”
Đường Dao lắc đầu thở dài: “Hiếm khi nào cậu lại vừa mắt một , xuất sắc như thế cậu phải giữ cho chặt, nếu không ngày nào đó bị người ta cướp mất, hối hận cũng không kịp.” Nói xong, Đường Dao lại, đại thiếu gia họ Trang đang tiến về phía Tô Nhạc.
Bạn thấy sao?