“Để cảm ơn đã chăm sóc, ở đây có một thẻ, bên trong có năm trăm vạn, nhận lấy đi.”
Những ngón tay xương xương đẩy tới một tấm thẻ.
Ồ.
Cảnh tượng có chút quen mắt.
Tôi lắc lắc đầu, đưa tay định nhận thẻ: “Cảm ơn …”
He he.
Năm trăm vạn.
Tôi nhận rồi nghỉ việc luôn.
Trước khi đi mắng cho hết những đồng nghiệp đã bắt nạt tôi trong công ty.
Đúng rồi.
Không thể bỏ qua ông chủ, không thì tôi cho ông ta một vạn để ông ta quỳ xuống cho tôi?
Một vạn có vẻ hơi nhiều.
Hay là…
“Cô còn dám nhận nữa! Thẩm Đình!”
Người trước mặt đột nhiên đứng dậy giận dữ.
Đứng trước mặt tôi.
Thân hình cao lớn áp bức tôi.
Trần Gia Thư tức giận rồi?
Tại sao?
Không phải ta đưa tiền cho tôi sao?
Tại sao không thể nhận?
Nhưng đại lão giới nhà giàu gì cũng đúng, chúng ta không thể đắc tội với ta.
Vì tôi yếu ớt rụt tay lại: “Xin lỗi xin lỗi, đưa hơi nhiều, một trăm vạn cũng , hoặc là tôi không nhận không nhận.”
Trần Gia Thư không nghe hết, đứng dậy bỏ đi.
Trước khi đi, đóng sầm cửa ầm ầm.
Thần kinh.
Tôi chửi một tiếng.
Chẳng hiểu ra sao.
Thôi, vẫn là ăn bánh của tôi đi.
13.
Tối hôm sau, tôi tăng ca xong, mệt mỏi về đến nhà.
Ai ngờ trước cửa lại có một bóng đen cao lớn.
Tôi sợ đến mức suýt nhảy dựng lên.
“Là tôi, Trần Gia Thư.”
Chết tiệt.
Người giàu có thật sự đều thần kinh sao?
Hay là thích lấy việc hù dọa người thường thú vui?
Biến thái thật.
Nghĩ thì nghĩ .
Nhưng tôi lập tức nở nụ : “Ồ, là à mời vào mời vào.”
“Nhát gan như thế?” Người đàn ông khoanh tay, dựa vào cửa.
Còn không phải do hù sao?
“Là tôi không thấy người, ha ha.”
Cửa mở, Trần Gia Thư đi theo tôi vào.
Tôi thắc mắc: “Hôm nay đến là…”
Năm trăm vạn hôm qua vẫn chưa đưa.
Anh ta tức giận vô cớ bỏ đi.
Biết đâu là đến xin lỗi tôi, rồi đưa tiền cho tôi thì sao!
“Đi ngang qua, tiện thể vào ngồi một lát.”
Chết tiệt.
Tiền của tôi lại bay mất rồi.
Tôi không vui : “Ồ, tùy ý ngồi, tôi về phòng trước.”
“Làm gì?”
Tôi đi vào phòng ngủ: “Tắm rửa rồi ngủ.”
Cũng không xem bây giờ là mấy giờ rồi.
“Nhưng tôi đứng ở cửa hai tiếng rồi, rất mệt, rất đói.”
Trần Gia Thư mặt không biểu cảm .
Đói?
Liên quan gì đến tôi?
Tôi bảo đợi à?
Đại gia nhà .
Tôi mỉm : “Được, ăn mì không? Tôi nấu cho .”
Trần Gia Thư im lặng một lát, gật đầu: “Làm phiền rồi.”
Còn biết phiền!
Tôi trong bếp một trận đá.
Nửa ngày bưng ra một bát mì: “Ăn đi, cẩn thận bỏng.”
Vì hơi buồn ngủ, tôi bưng hơi lỏng, không để ý bát nghiêng một chút, nước súp lập tức tràn vào tay tôi.
“Á!”
Tôi bị bỏng hét lên một tiếng, nhanh chóng đặt bát lên bàn.
Ôm tay ngồi xổm xuống.
Đau quá!
Đau đến nỗi mặt tôi muốn méo xệch.
Đột nhiên, tay tôi bị người ta kéo ra.
“Ngây ngốc rồi à? Nhanh đi rửa dưới vòi nước!”
Tay tôi bị Trần Gia Thư cưỡng ép kéo vào bếp, mở vòi nước, nước mát lạnh xối vào chỗ bị bỏng của tôi.
Lập tức đỡ hơn nhiều.
“Thế nào? Còn đau không?”
Tôi gật đầu: “Còn hơi đau đỡ nhiều rồi.”
Đột nhiên.
Tôi nhận ra có chỗ nào đó không ổn.
Tôi ngẩng đầu Trần Gia Thư.
Phát hiện trong mắt đầy vẻ lo lắng và mất kiểm soát.
Nhưng chỉ trong chốc lát.
Liền biến mất không thấy.
“Sao ?” Trần Gia Thư khôi phục lại khuôn mặt lạnh như băng.
Tôi lắc đầu.
Có lẽ là nhầm rồi.
Rửa một lúc dưới vòi nước.
Bỗng có tiếng gõ cửa.
“Tôi đi, cứ rửa tiếp đi.”
Trần Gia Thư không cho tôi phản đối, đi ra ngoài.
Một lát sau, cầm một tuýp thuốc mỡ đi tới.
“Tay.”
“Hả?” Tôi chớp chớp mắt.
Trần Gia Thư có vẻ hơi mất kiên nhẫn, đưa tay kéo ngón tay bị bỏng của tôi ra trước mặt.
“Đừng nhúc nhích.”
Anh ra lệnh.
Tôi trơ mắt mở tuýp thuốc mỡ, bóp một ít vào ngón tay tôi.
Sau đó…
Anh tự tay bôi cho tôi!
Cảm giác ấm áp khiến tôi rùng mình.
Lập tức theo bản năng muốn rụt tay về.
“Đừng nhúc nhích!”
Tay tôi bị nắm chặt.
Trần Gia Thư tiếp tục bóp thuốc mỡ, trên ngón tay tôi không nhẹ không nặng chậm rãi xoa bóp ấn.
Mái tóc dài hơi che mắt.
Khiến vẻ mặt trở nên dịu dàng và tập trung lạ thường.
Tim tôi lại đập loạn xạ không kiểm soát.
“Cảm ơn .”
“Ừ.”
Bôi xong thuốc mỡ.
Tôi liếc thời gian, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Cái kia, đã rất muộn rồi, hay là ở lại đi.”
Tất nhiên tôi chỉ khách sáo thôi.
Tất nhiên Trần Gia Thư không thể đồng ý.
“Được, phiền rồi.”
Chuyện gì ?
Anh đúng là không khách sáo chút nào nhỉ em trai!
Anh có chỉ số EQ không ?
Anh không nghe ra tôi chỉ khách sáo thôi à?
Xong đời.
Nữ lắm mồm gặp phải chàng thực tế rồi.
Đã trung thực.
Cầu bỏ qua.
Không phải, khoan đã, ở lại ngủ ở đâu?
Còn bắt tôi ngủ dưới đất thật à?
Chết tiệt.
Nhưng tôi vẫn mỉm : “Vậy ngủ giường, tôi ngủ dưới đất.”
Trần Gia Thư nghe xong, nhướng mày: “Không cần, cũng ngủ giường.”
14.
Khuôn mặt đầy dấu chấm hỏi.
“Chúng ta… ngủ chung à?”
Tôi do dự .
“Trước đây chúng ta không phải đã ngủ chung rồi sao?”
Trần Gia Thư tiến về phía tôi một bước.
Tôi lùi lại: “Cái gì thế, không thể nào.”
“Nhưng tôi nhớ, tôi đã ngủ cùng mà, vợ à.”
Tôi đã nghe thấy gì thế này?!
Như có dòng điện chạy từ đầu đến chân.
Đầu óc tôi trống rỗng.
Trần Gia Thư từng bước ép sát: “Thẩm Thính, giỏi lắm, nhận năm trăm vạn rồi bỏ tôi.”
“Sao lại biết?”
Tôi mở to mắt.
“Không đúng, tôi căn bản không nhận mà!”
Trần Gia Thư : “Không nhận?”
“Thật mà, tôi không nhận.”
Lúc đó khi vệ sĩ đưa thẻ tới, tôi đã từ chối.
Không biết vì lý do gì.
Tôi cảm thấy mình không nên nhận.
Nếu không sẽ bẩn tất cả mối quan hệ và kỷ niệm trước đây của chúng ta.
Trần Gia Thư lại : “Cho dù không nhận sau khi đưa tôi về, cũng không đến thăm tôi một ngày nào!”
Tôi nghe ngẩng đầu lên, kỹ.
Trong mắt người đàn ông phủ một tầng hơi nước.
Cả khuôn mặt lại trở về vẻ tủi thân quen thuộc của Thẩm Tiểu Cẩu.
Là Thẩm Tiểu Cẩu!
Hóa ra không mất trí nhớ!
“Anh lừa em!” Tôi hiểu ra: “Anh căn bản không mất trí nhớ! Anh cố ý!”
“Sao ?” Trần Gia Thư nắm lấy cổ tay tôi, một tay khác đặt lên eo tôi, mạnh mẽ ấn về phía .
Ngay lập tức cơ thể chúng ta khăng khít.
…
Người đàn ông gác đầu lên hõm cổ tôi.
Hờ hững va chạm.
Giọng điệu nguy hiểm mà bình tĩnh: “Vợ à, bị em phát hiện rồi…”
…
Vài giờ sau.
Động tĩnh trong phòng ngủ cuối cùng cũng dừng lại.
“Thẩm Thính.” Trần Gia Thư dừng lại một chút: “Vợ à, nhớ em quá.”
Nói xong, gác đầu lên hõm cổ tôi, cọ mạnh.
“Em cũng nhớ …”
Tôi nhắm mắt, hít một hơi trên người : “Thẩm Tiểu Cẩu…”
“Anh đây.”
“Tiểu Cẩu đây.”
-HẾT-
Bạn thấy sao?