Vợ Ơi, Anh Yêu Em Đồ ngốc mà tôi nhặt về gần đây cứ thích đi theo sau mông tôi. Thỉnh thoảng còn ôm tôi rồi gọi: “Vợ ơi!” Tôi nhịn không được nữa, đẩy anh ta ra: “Tôi không phải vợ anh!” Đồ ngốc bị dọa sợ, trong mắt ngấn lệ, hàng mi rung rung, nhỏ giọng tủi thân nói: “Vợ ơi…” Tôi mềm lòng trong chốc lát: “Gọi đi gọi đi.” Dù sao anh ta cũng chẳng hiểu gì. Cho đến một tháng sau, tôi thấy ông trùm giới Bắc Kinh đăng tin tìm người. Đây không phải là đồ ngốc nhà tôi sao?! Đêm đến, người đàn ông đã khôi phục trí nhớ tựa đầu lên cổ tôi. Hờ hững va chạm. Giọng điệu nguy hiểm mà bình thản: “Vợ ơi, bị em phát hiện rồi…”
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận
Bạn thấy sao?