Vợ Ơi, Anh Không [...] – Chương 4

Chương 4: Mỹ Nam An Tĩnh

xinh đẹp không chịu thua, quyết tâm phải hạ gục Thẩm Hoài. Anh là người có chứng ám ảnh sạch sẽ.

Mỗi ngày tan về nhà, việc đầu tiên ta là chui vào phòng tắm tắm rửa. Điều này đã cho tôi cơ hội. Tôi toe toét ngồi trên ghế sofa xem tivi.

Quả nhiên, hai mươi phút sau, Thẩm Hoài cuối cùng cũng lên tiếng: "Cái đó, Lâm Tịch! Lấy cho một bộ quần áo."

Tôi lập tức tắt tivi. Giả vờ kinh ngạc "á" lên một tiếng: "Thẩm Hoài, em đã mang tất cả quần áo của đi giặt khô rồi, hay là quấn khăn tắm ra ngoài đi."

Trong phòng tắm là một khoảng im lặng. Tôi thầm hai tiếng, đắc ý nhướng mày, mắt dán chặt vào cửa phòng tắm. Lần này, người ăn mặc thiếu vải không phải tôi nữa rồi.

"Em đảm bảo không , mau ra đi."

Mỹ nam:???

Mười phút sau, Thẩm Hoài lạnh lùng quấn khăn tắm bước ra. Đường nét xương hàm ta rõ ràng, nước nhanh chóng chảy xuống theo đó.

Cơ ngực, cơ bụng…

"Khụ khụ."

Thẩm Hoài ho nhẹ một tiếng, cắt ngang ánh mắt đang thăm dò của tôi.

"Tất cả đều gửi đến tiệm giặt khô rồi sao?"

Ánh mắt ta tôi mang theo sự nguy hiểm. Xét cho cùng, tôi đã mang hết hai tủ quần áo của ta đi cùng một lúc.

Tôi mặt dày thu hồi ánh mắt, cố gắng để ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt ta mà không đảo loạn.

"Ừm… Không cần cảm ơn. Chắc khoảng tám giờ tối sẽ gửi về, hay là ngồi đợi một chút?"

Tôi vỗ vỗ chiếc ghế sofa bên cạnh, cố gắng tiến thêm một bước. Tuy nhiên, người đàn ông này lại lạnh lùng quay về phòng việc.

Rầm một tiếng.

Anh ta còn khóa cửa lại nữa chứ. Tôi chống cằm suy ngẫm về bản thân, chẳng lẽ ánh mắt của tôi lúc nãy quá nóng bỏng?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...