Chương 17
Hai ngày tiếp theo, tôi và Thẩm Hoài đều không chuyện với nhau. Chỉ là mỗi khi chạm mặt nhau ở nhà, ta đều tôi chằm chằm, muốn lại thôi. Tối thứ Sáu, Thẩm Hoài không về nhà.
“Xem ra là đi tìm thanh mai trúc mã rồi.”
Tôi khẩy một tiếng, quả nhiên không thể tin lời đàn ông.
Nửa đêm, tôi đang ngủ ngon. Tiếng gõ cửa hỗn loạn ở ngoài cửa đã đánh thức tôi.
“Lâm Tịch! Chị dâu! Mau ra mở cửa, Thẩm Hoài quên mật mã rồi!”
“Đừng phiền vợ tôi ngủ!”
“Ấy, đừng bịt miệng tôi!”
Tôi mơ mơ màng màng mở cửa. Thẩm Hoài say bí tỉ, mùi rượu xộc thẳng vào mặt tôi.
“Chị dâu, cuối cùng chị cũng dậy rồi.”
Chưa kịp để tôi lên tiếng, Thẩm Hoài đã bị đẩy vào lòng tôi.
“Lâm Tịch, em say rồi, phiền chị nhé!”
Tôi người vừa đến, chẳng phải là người đàn ông tôi thấy ở công ty Thẩm Hoài lần trước sao? Nhưng tôi luôn cảm thấy ta rất quen thuộc.
Đáng tiếc, chưa kịp để tôi suy nghĩ nhiều, Thẩm Hoài đã ngã lên người tôi. Che khuất tầm mắt dò xét của tôi. Tôi bất lực, chỉ đành phải dùng chân đóng cửa lại. Rồi nửa kéo nửa lôi ném Thẩm Hoài lên giường trong phòng việc.
“Say thành bộ dạng này, ly hôn rồi xem ai chăm sóc !”
Sắp ly hôn rồi, tôi còn phải hầu hạ ta. Càng nghĩ càng tức, tôi liền giơ chân đá nhẹ vào chân ta. Người đàn ông này thật sự say rồi. Nằm im ở đó, không có chút phản ứng nào.
Đến khi tôi bưng nước mật ong quay lại, người đàn ông này đã phát ra tiếng thở đều đều. Tôi mỉm , nắm hơi ngứa ngáy.
“Này, tỉnh dậy.”
Tôi mất kiên nhẫn, lay mạnh đánh thức ta. Thẩm Hoài mơ màng mở mắt.
“Uống nước mật ong rồi ngủ tiếp, nếu không ngày mai sẽ đau đầu.”
Anh ta dụi dụi mắt, kỹ tôi. Người đàn ông cao lớn như , thế mà lại “oa” một tiếng khóc òa lên. Khóc long trời lở đất, khóc đầy tủi hờn, khóc đến mức tôi luống cuống tay chân.
“Anh... Anh muốn khóc thì đi tìm thanh mai trúc mã của ấy, khóc với em gì?!”
Tâm trạng tôi vừa mới bình tĩnh lại, đã bị ta hỏng. Tôi đứng dậy định bỏ đi, người đàn ông này lại lẩm bẩm phía sau.
“Vợ à, không muốn ly hôn.”
“Anh khó khăn lắm mới có cảm giác gia đình, không muốn em đi.”
Quay đầu lại, vị tổng tài mặt lạnh ở công ty đang khóc đến mức nước mắt lưng tròng.
Tôi:...
Thẩm tổng, có biết hình tượng tốt đẹp của đã bị vỡ như thế nào không?
Sau khi thu xếp ổn thỏa cho ta, tôi không còn chút buồn ngủ. Trằn trọc trở mình, trong đầu toàn là câu “ không muốn em đi”.
Tôi liền ngồi dậy, tức giận mắng một câu.
“Chết tiệt! Sao giờ mới biết hối hận! Ngoại rồi mới nhớ đến em tốt sao?!”
Tình cảm đến muộn còn rẻ rúng hơn cả cỏ rác!
Bạn thấy sao?