Vợ Ơi, Anh Không [...] – Chương 16

Chương 16

Tối về đến nhà, lại là mùi thơm của thức ăn bay ra ngào ngạt. Tôi biết lần này mình không thể trốn tránh nữa. Thẩm Hoài đã giúp tôi một việc lớn. Tôi cũng cuối cùng đã thăng chức như ý muốn. 

“Lâm Tịch, có thể nể mặt ăn một bữa cơm không?”

Tôi liếc ta một cái rồi ngồi xuống. Phải , tay nghề của Thẩm Hoài thật sự rất giỏi. Không kiềm chế , một bát cơm đã hết sạch. 

“Hôm nay cảm ơn .”

Tôi nắm chặt đôi đũa, đầu ngón tay hơi trắng bệch. 

“Cảm ơn bằng cách nào?”

Trong mắt Thẩm Hoài như có ánh sao, lấp lánh. Người đàn ông cao 1m85, mà lại trông mong chờ như một đứa trẻ. Tôi lúng túng sang chỗ khác. Đáng tiếc, bây giờ tôi không còn ngốc nữa rồi. 

“Cho tiền hoa hồng...”

“Không ly hôn không? Lần trước đi ăn với Hứa Nặc, thật ra là do gia đình sắp xếp...”

“Không .”

Tôi buông đũa xuống, không còn tâm trạng nghe ta giải thích. Gia đình sắp xếp sao, tôi đã biết từ lâu rồi. Thẩm Hoài mím môi, không ép buộc nữa. Sự im lặng khiến người ta nghẹt thở, tôi đứng dậy muốn quay về phòng ngủ. Anh ta lại buồn bã lên tiếng. 

“Xem ra em thật sự không cần nữa rồi, cuối tuần về nhà ông nội với một chuyến, để ông gặp em, về rồi sẽ ký tên cho em...”

Giọng của Thẩm Hoài càng lúc càng nhỏ. Cuối cùng dường như có chút nghẹn ngào, tôi không dám quay đầu lại

Nằm trên giường trần nhà, nước mắt cuối cùng cũng không kìm mà tuôn rơi. Tôi có đủ kiên nhẫn để sưởi ấm tảng băng không có cảm. Nhưng tảng băng này không phải là không có cảm, mà là trái tim không thuộc về tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...