Chương 14
Vì muốn giữ thể diện cho hai người ông, tôi vẫn chọn ở lại tạm thời. Từ đó về sau, tôi bắt đầu dồn hết tâm sức vào công việc, sắp xếp thời gian của mình kín mít, đi sớm về khuya. Từng có lúc khiến tôi quên mất Thẩm Hoài.
Nhưng mỗi khi về đến nhà, đều có thể thấy Thẩm Hoài đang xử lý tài liệu ở phòng khách. Thấy tôi về, người này luôn nở nụ đầu tiên.
“Em tan rồi.”
Mùi thơm của thức ăn bay ra ngào ngạt khắp nhà. Tôi cố nhịn cơn thèm ăn trong bụng, đi thẳng về phòng.
Trong đầu vô thức nhớ đến bản thân trước đây, cũng từng ra sức lấy lòng Thẩm Hoài như .
Cạch.
Cửa phòng vang lên hai tiếng rồi bị đẩy ra.
“Anh nấu cơm rồi, ra ngoài ăn cùng nhé?”
“Xin lỗi, em ăn ở ngoài rồi.”
Ngày ngày trôi qua như , tôi rõ ràng thấy ánh sáng trong mắt Thẩm Hoài dần dần lụi tàn.
Hôm nay, tôi lại từ chối ta như thường lệ. Môi mỏng của ta mím thành một đường thẳng. Ánh mắt tôi đầy vẻ uất ức.
“Chỉ vì ngày hôm đó không về nhà ăn cơm cùng em, nên em muốn ly hôn?”
Tôi ậm ừ một tiếng, không gì thêm, cúi đầu tiếp tục nghịch điện thoại. Không ngờ, ngay sau đó, tôi đã bị người đàn ông này đè xuống giường. Thẩm Hoài có chút luống cuống, hốc mắt hơi đỏ lên.
“Sau này ngày nào cũng ở bên em, không?”
Tôi đưa tay chống lên ngực ta, không thể đẩy ta ra dù chỉ một chút. Vì , tôi chỉ có thể ngoan cố quay mặt đi. Nhưng lại bị ta bóp cằm xoay lại.
“Lâm Tịch, tại sao em lại muốn ly hôn với !”
Nhìn đôi mắt đỏ hoe của ta, tim tôi như bị xé rách. Tỏ ra si sau khi mọi chuyện đã xảy ra thì có ích gì?
“Chẳng phải không hề lòng với em sao, chẳng phải đi cùng em nhà họ Hứa rồi sao? Còn quay lại tìm em gì, ký đơn ly hôn nhanh đi.”
Thẩm Hoài sững người, rõ ràng là hoảng hốt. Nhân lúc ta đang ngẩn người, tôi liền đẩy ta ra ngoài.
Bạn thấy sao?